Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1606


Châu Vũ bất đắc dĩ lôi kéo Hắc Ảnh rời đi, trong mắt cô không giấu được thất vọng.


Hắc Ảnh thấy cô không vui thì quay đầu muốn trở về, dự định ấn đám người kia xuống nền tuyết, đánh cho một trận.


Vừa đơn giản, thô bạo, nhưng lại gọn gàng, dứt khoát.


Ngay tại đây, trực tiếp dùng vũ lực đánh cho bọn họ phục.





Châu Vũ vội ôm lấy anh: “Anh, anh đừng có kích động như vậy được không? Kích động là ma quỷ đó! Bình thường, anh làm việc cũng vậy à?”


“Ừm, thấy ai không vừa mắt là đánh.”


Anh ta đã nói như vậy, cô cũng không cách nào phản bác, chẳng lẽ lúc nào cũng cương vậy à?


“Đổi chỗ khác là được, cần gì đánh nhau? Bọn họ bị thương, em phải đền tiền thuốc men. Lỡ như anh bị thương, em không chỉ đền tiền thuốc men mà còn thấy đau lòng. Anh không thể bình Tĩnh một chút được à?”


“Em nói cái gì?”


“Anh không thể bình tĩnh một chút được à?”


“Câu trước nữa.”


“Lỡ như anh bị thương, em không chỉ đền tiền thuốc men mà còn thấy đau lòng.”


Đau lòng vì mất tiền nha…


>Một người đánh một đám, ai bị thương nghiêm trọng hơn? Chắc chắn chính là đứa ngu ngốc một thân một mình đi đánh với người ta.


Cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiên, của cải cô dành dụm được đều ở đây, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vân có thể sống qua mấy ngày này.


Còn lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó thật sự phải ăn không khí mà sống rồi, uống gió Tây Bắc ở đây chắc viêm họng luôn quá.


“Vậy thì đi.”


Hắc Ảnh nắm chặt tay có, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Châu Vũ cảm thấy khó hiểu, cũng không biết tên nhóc này sao lại có giác ngộ như vậy, nhưng không sao, miễn không gây rắc rối là được. Hai người đi đến một sân trượt tuyết khác, cô không có nền tăng, nên chỉ có thể vào sân liên hệ với huấn luyện viên. Tuy là bên cạnh có huấn luyện viên đi theo, nhưng có vẫn té ngã, lăn mấy vòng Ngược lạt, khả năng học tập của Hắc Ảnh rặt mạnh, chưa đến ba phút, anh đã có thể đi chuyển bình thường. Một ngày trôi qua, cô cũng chỉ có thể đi dao qreanh một khu vưc có pham mi phỏ, tuy vậy, có vẫn cảm thầy rất ui. e Hắc Ảnh không nói gì thêm, lẩng lặng đi cạnh cô. Cô chơi rất vui, nhưng Hắc Ảnh lại không biết có gì thủ vị, thậm chí, anh còn cảm thấy rất nhàm chán. Cô không thể trượt xuống đốc núi, cũng không thế đi chuyền tự đo tronghững,nhà! rốt cuộc là có gi vui chứ?




“Em cười cái gì hả? Rõ ràng là em thất bại, ba bước té ngã một lần, năm bước lộn nhào một trận, vậy mà còn cười hệt như thăng đần béo ú.”


Nghe anh nói vậy, tươi cười trên môi Châu Vũ lập tức cứng lại.


Trong mắt anh, cô chính là thằng đần béo ú à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK