Anh ta bấm số của Ôn Thanh Hoàn.
“Này, Ôn Mạc Ngôn, có chuyện gì vậy…”
“Ôn Mạc Ngôn chết rồi” Anh lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì?” Ôn Thanh Hoàn ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sốt, đây rõ ràng là giọng nói của Ôn Mạc Ngôn. “Em trai của cô đã chết. Tôi là Thiện Ngôn, hẳn là cô cũng không xa lạ gì với tôi. Hôm nay, tôi ở đây để giúp Ôn Mạc Ngôn lấy lại công đạo. Cô đã tìm ra Bạch Minh Châu như thế nào và cản trở họ ở bên nhau như thế nào, tôi biết tất cả những điều này.
Bởi vì cô gan dạ, vì để giữ gìn gia tộc họ Ôn, cô đã hy sinh tình yêu của Ôn Mạc Ngôn. Bây giờ… anh ấy đã chết rồi, cô vừa lòng chưa?”
“Cô vì bảo vệ tình cảm của mình mà nhiều năm qua vẫn không kết hôn. Nhưng bây giờ cô lại để cho Ôn Mạc Ngôn hy sinh hôn nhân của mình để bảo vệ cho nhà họ Ôn, dựa vào cái gì chứ? Chỉ vì anh ấy là đàn ông sao? Hay là tình yêu của cô nặng ngàn cân còn tình yêu của anh ấy không đáng một xu nào?”
Những lời của Thiện Ngôn thật sự rất khó nghe, từng lời từng chữ như một cái gai nhọn đâm vào tim cô ấy một cách dữ dội.
Ôn Thanh Hoàn chỉ cảm thấy hô hấp nhất thời ngừng lại, trái tim cũng đập chậm lại, vô cùng đau đớn.
Ai cho anh ta can đảm để anh ta dám nói những lời nhảm nhí như thế này!
“Câm miệng!”
Cô ấy rống lên thành tiếng.
“Sao thế, tôi nói trúng tim đen của cô rồi à? Cô đang chột dạ sao? Ôn Mạc Ngôn trách Cố Thiện Linh đã bỏ rơi vợ con, coi thường Cố Thiện Linh như thế nào. Nhưng hôm nay, anh ấy ước gì mình có thể trở thành Cố Thiện Linh, Cố Thiện Linh còn có thể phá tan xiền xích, nhưng anh ấy thì chỉ có thể chết mới được giải thoát. Cô cho rằng cô lấy đại cục làm trọng, bảo vệ cho nhà họ Ôn, vậy thì Ôn Mạc Ngôn sẽ mang ơn cô sao, sẽ trở thành người hùng của nhà họ Ôn sao?”
“Không sai, quả thực là một anh hùng. Bố của cô sẽ rất biết ơn cô, nhưng cô đã trở thành một kẻ sát nhân. Cô giết chính em trai của mình! Cô nhìn anh ấy lớn lên, và bây giờ cô cũng phải đích thân tiễn anh ấy lên đường”
“Đủ rồi!”
Cuối cùng Ôn Thanh Hoàn cũng không nghe nổi nữa, rống lên một tiếng.
Cô ấy đã bật khóc và vô cùng đau đớn.
“Tôi không quan tâm cậu làm nhục tôi như thế nào, cậu buông tha cho Ôn Mạc Ngôn, buông tha cho cơ thể của em ấy, để em ấy trở về đi!”
“Cô cho rằng tôi đang nói đùa với cô sao? Ôn Mạc Ngôn đã chết rồi, anh ấy không về được nữa, chính tay cô đã giết anh ấy!”
“Ôn Thanh Hoàn, chính tay cô đã giết chết em trai của cô, cô là kẻ sát nhân, còn Christie là đồng phạm. May mà là tôi biết, không phải Ôn Mạc Ngôn, nếu không… anh ấy chết không nhắm mắt!” Bốn chữ cuối cùng, anh ta cắng răng mà nói ra!
Ôn Thanh Hoàn nghe xong bốn chữ cuối cùng cảm thấy đây như là những lời phán quyết cho tội ác của mình, mỗi từ như thấu tận tâm can.
Cô ấy hy vọng đây chỉ là một trò đùa mà Ôn Mạc Ngôn làm với mình, nhưng cô ấy biết tính cách của Ôn Mạc Ngôn, anh ta không thể bất kính với cô ấy như thế.
Cô ấy còn chưa kịp nói thêm điều gì, Thiện Ngôn đã cúp điện thoại.
Trong lòng Ôn Thanh Hoàn vô cùng rối loạn, cô ấy thu dọn đồ đạc suốt cả đêm rồi vội vàng từ nước ngoài trở về.
Bạch Minh Châu ngủ mê man một hồi lâu, trong mơ… cô đã gặp Ôn Mạc Ngôn.
Anh ta khẽ mỉm cười với chính mình, đầu ngón tay lưu luyến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy.
Cô ấy có cả ngàn lời muốn nói với anh ta, và anh ta đều kiên nhãn lăng nghe.
Giấc mơ này rất lâu, rất lâu, nhưng cô ấy vẫn chưa nói hết lời.
Thiên ngôn vạn ngữ, làm sao có thể nói hết trong một giấc mơ ngắn.
Từ trong mơ tỉnh lại, cô ấy mở to mắt nhìn trần nhà trống rỗng, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Hứa Trúc Linh bưng điểm tâm đi vào, nói: “Cậu dậy rồi à, hôm qua cậu chưa ăn gì cả, mình nấu chút cháo gà, rất tốt cho dạ dày, cậu nếm thử chút đi”
“Trúc Linh, mình gặp ác mộng, mình mơ thấy Ôn Mạc Ngôn đã chết.”
Cô ấy cười khổ nói: “Chắc là mình bị điên rồi, người đang yên đang lành sao lại chết được chứ?”
Hứa Trúc Linh há hốc mồm khi nghe thấy lời này, không biết phải làm sao.
“Minh Châu… Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn thật sự mất rồi.”
“Minh Châu, mọi người trên thế giới này có thể gạt tớ, nhưng cậu thì không thể đâu!”
Cô ấy kích động nắm lấy tay Hứa Trúc Linh, khiến cô nghẹn lời.
Cả thế giới này có thể làm tổn thương cô ấy, nhưng Hứa Trúc Linh thì không thể.
Họ là những người bạn tốt nhất, là chị em, và không thể làm tổn thương nhau.