Cuối cùng ba người quyết định đi ăn lầu, Hứa Trúc Linh kéo Bạch Minh Châu xuống siêu thị dưới tầng để mua thức ăn. Thiện Ngôn không ngăn lại chỉ bảo hai người nhanh về.
Ngay khi hai người vừa ra ngoài, hứa Trúc Linh đã không nhịn được mà nói: “Minh Châu, cậu không đùa chứ? Cậu thực sự muốn yêu đương với anh ta? Cậu tin tưởng anh ta vậy sao, thực sự hai tháng sau anh ta sẽ đề Ôn Mạc Ngôn quay trở lại?”
“Ừ, bây giờ tớ tin tưởng anh ta. “Tớ sợ cậu chìm đắm vào… “Không sao. Chúng ta xem xét một chút. Đừng lo lắng cho tớ quả. Cậu có thể nói cho Cổ Thành Trung rồi, Tớ sẽ gọi cho anh ấy sau. Lần này Tớ muốn tự *** mình giải quyết. Rốt cuộc là tớ nợ anh ta, hãy để tớ tự chịu một mình.”
Hứa Trúc Linh biết mình không khuyên được, cuối cùng bất lực thở dài. Cô bắt Bạch Minh Châu thể rằng không có vấn đề gì xảy ra đi chăng nữa cũng phải gọi cho cô đầu tiên.
Cô chắc chắn sẽ mau đến không để bạn mình xảy ra chuyện gì.
Mua thức ăn về, bắt đầu ăn lầu.
Thiện Ngôn không quá biết nấu cơm, cho nên Hứa Trúc Linh bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu và chế biến món ăn.
Sau bữa ăn, cô không nhận thấy bất kỳ hành vi bất thường nào ở anh ta.
Bạch Minh châu hiển nhiên có chút không thoải mái, dù sao người trước mặt cô ấy là Thiện Ngôn, chứ không phải Ôn Tuân, cô cũng có chút không chịu được khi cùng anh ta làm những chuyện thân mật này.
Nhưng cô ấy cũng không kháng cư, vì sợ rằng cô sẽ kích thích anh ta.
Sau bữa ăn, Hứa Trúc Linh vẫn muốn ở lại tiếp tục xem TV, nhưng Thiện Ngôn đã ra lệnh đuổi khách,
Cô hơi sợ anh ta nên thất vọng phải bỏ đi.
Bạch Minh Châu đau đầu đỡ trận: “Anh đuổi Trúc Linh đi làm gì?”
“Đã muộn, chúng ta nên nghỉ ngơi, cô ta không thích hợp ở lại nữa “Ừm… anh về kí túc xát nghỉ ngơi đi “Chúng ta là người yêu của nhau và chúng ta nên sông cùng nhau.”
“XÌ, bao nhiêu cặp vợ chồng ở riêng, anh không được gần em. Cho dù là Ôn Mạc Ngôn thì em cũng không để anh ấy ở trong nhà mình đâu!” Cô ấy không chút khách sáo mà nói thắng.
Thiện Ngôn cảm thấy thoải mái hơn một chút khi nghe điều này.
Tên vô dụng kia không được đãi ngộ như vậy, làm anh ta cũng thấy cân bằng chút. “Được rồi, lát nữa anh ngủ, anh muốn nói chuyện với em.”
“Nói gì cơ?”
“Người em thích trước đây là anh trai Nguyên Doanh của em, đúng không?”
Với một nụ cười gợi cảm nơi khỏe miệng, anh ta nói từng chữ.
Anh ta tới Đà Nẵng đã được một thời gian, thay vì đi máy bay, anh ta lại theo thuyền buôn lậu lang thang trên biển hai ngày.
Anh ta khi đến đây cũng không dám hành động hấp tấp, bởi vì Khương Anh Tùng đã kiểm tra cả Đà Nắng rồi nên làm gì cũng phải cẩn thận.
Anh ta đã nghe rất nhiều tin đồn trong giai đoạn này.
Vì Cô Ngọc Vy đã trở lại nên chuyện đám cưới còn dang dờ đã bị mọi người đem ra bàn tán xôn xao.
Anh ta đã tìm ra nguyên nhân khiến đám cưới không được diễn ra trọn vẹn là vì cô ấy bị tai nạn ô tô giữa chừng và được đưa đến bệnh viện trong tình trạng bất tình
Trước đây cô ấy không có người khác giới, và người tiếp xúc nhiều nhất là Nguyên Doanh. Anh ta không phải kẻ vô dụng kia, cũng không nhạy cảm với những vấn đề tình cảm. Người ta cho rằng anh ấy sẽ không thể đoán được nếu người khác không nói gì với anh ta.
Vẻ mặt của Bạch Minh Châu trở nên khó coi vô cùng khi nghe thấy điều này.
Giống như bị ai đó đasnh vào chỗ đau vậy, đau đớn kinh khủng. Cô siết chặt nắm đấm, cuối cùng thở ra một hơi, nói: “Chà, cũng đúng, anh muốn nói gì?”
“Cái tên vô dụng không biết, nếu hắn ta có đạo đức tư cách đúng mực. Nếu biết năm yêu chính ca ca của mình, thì cảm thấy thế nào p “Còn anh thì sao? Tôi không chỉ yêu anh trai tôi mà còn bắt cóc anh ấy lên giường kia”
Thiện Ngôn đã hơi sốc khi nghe điều này.
Anh ta cau mày dữ dội, không ngờ mọi chuyện phức tạp hơn anh ta tưởng. “Anh cũng thích em, vậy nên anh có thể chấp nhân chứ?”
Cô ta cong môi nói nhẹ, để lộ vết sẹo đau quá …
Bây giờ chuyện đã bại lộ, cô ta cũng nên dũng cảm đối mặt, không thể trốn tránh hiện thực.
Sớm muộn gì cô ấy cũng phải đối mặt với vấn đề này.
Sau này nếu muốn ở bên Ôn Mạc Ngôn, cô ấy sẽ không giả dối, sẽ thẳng thắn giải thích mọi chuyện.
Cô yêu Nguyên Doanh một cách nhiệt liệt, cũng làm không ít việc.
Nhưng cô ấy không hối hận!
Thiện Ngôn nghiến răng, sau đó thả lỏng vai mình. “Không ai hy vọng người phụ nữ của mình sẽ phát sinh bất cái gì người khác, nhưng anh yêu em đến mức có thể bỏ qua những khuyết điểm này. Anh không quan tâm em đã từng qua lại với ai, anh chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của em, và anh sẽ hoàn toàn phụ trách.”
“Phụ trách hoàn toàn. ”
Bốn chữ này … có lớn quá không? “Đúng vậy, nếu không phải anh thì cũng sẽ là kẻ vô dụng kia. Tuy rằng anh luôn coi thường hắn, nhưng phải thừa nhận anh cũng yêu em, rất yêu em. Lý do yêu em cũng là do một nửa ảnh hưởng từ hắn.”
“Anh ở trong cơ thể của hắn, và cũng không tiếp xúc nhiều với phụ nữ. Em là người khiến anh không thể nào quên. Cùng với việc em để anh ra ra ngoài, anh biết … ý nghĩa sự xuất hiện của anh là vì anh muốn để bảo vệ ai đó!”
“Người đó là em!”
“Chỉ trách là anh không ra sớm hơn, tên vô dụng này cũng không gặp em sớm hơn, nếu không em đã là của anh. Tất cả đều là do cái thứ vô dụng kia, thật ngu ngốc, không theo đuổi nổi một người con gái!”
“Tại sao luôn gọi anh ấy là kẻ vô dụng? Hiện tại anh ấy không phải đã tốt hơn nhiều sao?”
“Quen rồi, không thay đổi được.”
Giọng điệu của anh ta buồn buồn, bởi vì Bạch Minh Châu không ngừng nói về Ôn Mạc Ngôn Bạch Minh Châu nhìn dáng vẻ tức giận của anh, cảm thấy rất kỳ lạ, giống như là anh ta đang gian chính mình, cảm giác rất khó tả.
Họ rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng họ hoàn toàn giống nhau.
Cô ấy đè nén suy tư, không muốn tiếp tục suy nghĩ, thúc giục anh ta mau chóng rời đi.
Bên ngoài trời đang tối. Anh ta ở đây có ý nghĩa gì?
Thiện Ngôn không muốn rời đi, cô ấy đã muốn đóng cửa lại nhưng anh đã chặn cửa và nói: “Giữa các cặp đôi yêu nhau không phải nên ôm hôn sao?”
“Đúng?”
Tại sao anh ta lại hiểu rõ vậy, anh ta còn biết điều này?
Cô ấy còn chưa biết trả lời thế nào, nhưng không ngờ anh ta lại cúi người hôn lên má cô một cái. “Lần sau là miệng, em phải chuẩn bị tâm lý đi.”
Thấy cô chưa hết mờ mịt, Thiện Ngôn không khỏi nhếch mép cười đắc thắng rời đi.
Bạch Minh Châu mãi phản ứng lại, sở sở gò má, cảm thấy vô lực.
Với tính cách hoàn toàn khác với On Mạc Ngôn này, cô không thể chịu đựng được nữa rồi.
Cô ấy quay vào nhà, gọi điện cho Cổ Thành Trung và nói với anh rằng lúc này Ôn Mạc Ngôn đang ở bên cô ấy, cũng nói với anh những gì họ đã thương lượng trong hai tháng và xin anh cho cô ta thời gian.
Hai tháng … Sẽ luôn có một sự thay thế nào đó.
Cổ Thành Trung cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng anh ta đã an toàn và không làm ai bị thương.
Cúp điện thoại, mọi thứ im lặng lại.
Cô tĩnh tâm lại, tắm rửa rồi lên giường nằm.
Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, cô ấy lo lắng cho Nguyên Doanh, nhưng cô cũng nhớ Ôn Mạc Ngôn,
Tối nay ồn ào như vậy nên cô ấy nhanh chóng ngủ.
Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu, cô cảm thấy hơi khác lạ. Nó nặng … như thể có thứ gì đó cứ đè lên người cô ấy vậy.