Cuối cùng còn thành mục tiêu cho mấy kẻ buôn người, là cô ấy đã ra tay tương cứu.
Ôn Mạc Ngôn ngất do mất nhiều máu, hại Bạch Minh Châu phải một mình đấu với ba người.
Ký ức đã trở nên mơ hồ bỗng nhiên được anh ta khơi dậy lại mạnh mẽ dâng trào như dời sông lấp biển, nhấn chìm cả trái tim cô ấy.
Ôn Mạc Ngôn cứ ngồi ngây ngốc một mình như vậy, mặc dù mới vào mùa hạ, ánh mặt trời cũng không quá nóng, nhưng cứ phơi nắng như vậy cũng không tốt.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt tò mò lên người họ, không biết bọn họ đang làm gì mà đứng dưới nắng như vật “Ôn Mạc Ngôn, chúng ta về nhà được không?” Bạch Minh Châu quỳ xuống, kiên nhãn nói.
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy giọng nói của cô ấy liền ngước mắt lên nhìn, ánh mắt tập trung từng chút một.
Dù say nhưng anh ta vẫn có vài phần tỉnh táo, biết người trước mặt mình là ai.
Anh ta không dẫn lại được cảm xúc dâng trào trong lòng, chỉ có thể dùng rượu để làm càn.
Ôn Mạc Ngôn dùng đôi bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Minh Châu, thô bạo rút gần khoảng cách giữa hai người, rồi… đôi môi mỏng mím lại.
Một nụ hôn hạ xuống không hề báo trước.
Anh ta hôn không theo quy tắc nhưng rất gấp gáp và nóng bỏng, như muốn nói ra nỗi lòng.
Một năm nay…
Đã có quá nhiều lời không thể mở miệng nói ra, chỉ có thể dung hòa trong nụ hôn này.
Bạch Minh Châu sửng sốt, không phản ứng lại cũng không đẩy anh ta ra.
Cô ấy mở to mắt nhìn gương mặt tuấn lãng trước mặt mình, lòng dần trùng xuống.
Cho dù có phản ứng lại…
Cô ấy cũng… không nỡ đẩy Ôn Mạc Ngôn ra.
Nụ hôn này, rất dịu dàng.
Một lúc lâu sau Ôn Mạc Ngôn mới buông Bạch Minh Châu ra, cơ thể nặng nề đè lên người cô ấy.
Hóa ra là… say đến lăn ra ngủ.
Người anh ta rất nặng cũng rất ấm áp, suýt chút nữa đã bị anh ta đẩy ngã xuống đất.
Hai tay Bạch Minh Châu run rẩy, cuối cùng… cô ấy lấy hết can đảm đặt tay lên lưng anh ta như đang dỗ một đứa trẻ ngủ vậy.
Cuối cùng cô ấy vẫn phải tìm người khác giúp đỡ mới có thể đỡ Ôn Mạc Ngôn lên xe rồi đưa anh ta về nhà một cách khó khăn.
May là vết thương ở chân không quá nghiêm trọng, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ bị tàn phế thêm lần nữa.
Bạch Minh Châu đặt anh ta lên giường, bản thân cô ấy cũng không chống đỡ được mà cũng ngã xuống, ngã thẳng vào lồng ngực Ôn Mạc Ngôn.
Vì động tác hơi mạnh nên anh ta bị đánh thức, đôi mắt mơ màng hơi mở ra.
Con ngươi trong tròng mắt sáng ngời, bên trong như chứa một khoảng biển mơ màng.
Không giống như đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng không hoàn toàn mất đi thần trí.
Hai người họ nhìn nhau, bầu không khí như yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bạch Minh Châu phản ứng lại, muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ta ôm chặt lại.
“Anh chắc chắn đang nằm mơ, chỉ có trong mơ, anh mới dám ôm em thật chặt như vậy…”
“Bạch Minh Châu, có những lời… anh không thể nói trực tiếp với em được. Một khi anh thừa nhận là anh sẽ thua thảm hại hơn, cho dù bây giờ anh đã thua sạch không còn mảnh giáp nào, chạy trốn một cách thảm hại. Anh là tàn binh bại trận, đứng trước mặt em, lãng phí một chút lòng tự tôn đáng thương mà anh còn sót lại, mặc cho em chà đạp giày xéo. Sao em lại… tàn nhẫn như vậy, khiến trái tim của anh đau đớn như thế?
Rõ ràng là đã bị Bạch Minh Châu làm tổn thương đến thương tích đầy mình, Ôn Mạc Ngôn vẫn đứng trước mặt cô ấy, đưa cho cô ấy một con dao sáng loáng, để cô ấy có cơ hội làm bản thân mình bị thương lần nữa.
Nếu thật sự hận cô ấy, lẽ ra Ôn Mạc Ngôn nên trả thù một cách dứt khoát và quyết liệt, hà tất anh ta phải như vậy, khiến bản thân không thể tìm thấy niềm vui.
Ôn Mạc Ngôn không thể tuyệt tình tuyệt ý, cũng không thể tàn nhãn với Bạch Minh Châu, chỉ có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình…
Bạch Minh Châu nghe thấy những lời từ tận đáy lòng của Ôn Mạc Ngôn, đầu mũi cô ấy cũng chua xót.
‘Viền mắt ẩm ướt như có một ít chất lỏng ấm áp muốn trào ra.
Cô ấy cố kìm lại không khóc mà ngoan ngoãn cúi đầu trong lòng Ôn Mạc Ngôn.
Anh ta không phân biệt được hiện thực và mộng cảnh, cho rằng chỉ có ở trong mơ anh ta mới có thể hoàn toàn có được cô ấy.
Anh ta tình nguyện cả đời này cũng không cần tỉnh lại, cảm giác ôm Bạch Minh Châu trong lòng giống như đã có được cả thế giới vậy.