Do đeo khẩu trang, cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt.
Đôi mắt này… cô thế mà lại tìm thấy một tia quen thuộc, nhưng càng nhiều hơn là sự sợ hãi.
Ánh mắt của người này quá đáng sợi Tạ Quế Anh lập tức nghĩ đến Phó Minh Nam, chẳng lẽ đây là người mà Phó Minh Nam phái đến tiếp ứng mình?
“Anh…anh là ai?”
“Tôi gọi là Hắc Ảnh, bố nuôi phái tôi tới đây giúp cô. Chỉ cần cô buông tay, tôi liền có thể đưa bà già này về thế giới bên kial”
“Bố nuôi? Bố nuôi của anh là Phó Minh Nam?”
Giọng nói của Tạ Quế Anh run lên Hắc Ảnh không nói gì, nhưng mắt híp lại mang theo ý cười, nụ cười này…khiến người khác cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Anh ta đây chính là đang thầm thừa nhận!
Tạ Quế Anh nắm chặt tay, không để anh ta xuống tay.
“Tôi không cần biết anh là ai, do ai phái đến, tôi khuyên anh đừng quá đáng! Cả tầng này đều trong phạm vi giám sát của nhà họ Cố, chỉ cần tôi hét lên, anh không trốn thoát được đâu!”
“Vậy cô thì sao? Mỗi ngày cô bỏ thuốc gây ảo giác ở trong hương, khiến người nhà họ Cố tinh thần không rõ ràng, đều trở thành kẻ đần! Chỉ cân cô dám hét, tôi liền dám phá vỡ kế hoạch của cô.”
“Anh…
Tạ Quế Anh không ngờ Phó Minh Nam lại hiểu rõ mình như vậy, rõ ràng mọi thứ cô đều tiến hành một cách bí mật!
“Cô cho rằng bố nuôi tại sao phải giữ cô lại, mà không thay người khác, còn không phải là do nhìn trúng bản lĩnh của cô sao? Không, chủ yếu là nhìn trúng bản lĩnh của mẹ có. Chất gây ảo giác! Lợi dụng chiết xuất hương liệu, khiến người ta trở nên điên loại trong vô hình, lợi hại thật đấy. Nhưng mà cô quá vội vàng rồi, nếu như làm một cách chậm rãi, nhất định sẽ không để lộ nhiều sơ hở như vậy.”
“Sơ hở! Tôi… Tôi để lộ sơ hở rồi?”
Tim Tạ Quế Anh đập thình thịch, tròng mắt thu lại hết cỡ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Anh ta chỉ cười, cười đến mức khiến cô nổi da gà, khắp người không tự nhiên.
“Anh nói đi chứ!”
Cô vội vã quát.
“Cô thật sự cho rằng người tối hôm đó ngủ cô là Cố Thành Trung sao? Chậc chậc, đúng là người si năm mộng.”
“Anh…lời này của anh có ý gì? Anh rốt cuộc đã biết những gì?”
Lời này đối với Tạ Quế Anh mà nói không khác gì sét đánh, khiến não cô ta cả nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại.
Cả người cô cứng lại, mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Cô cảm thấy Gố Thành Trung đáng sợ, người trước mắt đáng sợ, Phó Minh Nam càng đáng sợ hơn…
Cô tự nhận mình làm không để lộ sơ hở nào, nhưng ở trong mắt Hắc Ảnh lại vụng về như vậy.
Cô không biết mình đã để lộ sơ hở chỗ nào.
“Tôi biết tất cả mọi thứ liên quan đến Cố Thành Trung, không chỉ mắt nhìn thấy, lòng của tôi còn cảm nhận được. Cô và Cố Thành Trung, không hề phát sinh chuyện gì, từ đầu đến cuối anh ta đều đang lừa cô, anh ta đang lợi dụng cô, muốn bố nuôi ra mặt.”