Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241


“Hôm nay cháu không chỉ làm tổn thương tình cảm của hai nhà, nghiêm trọng hơn là mất hết mặt mũi nhà họ Cố, làm cho nhà họ Bạch trở thành loại bất nhân bất nghĩa, hơn hết là phụ lòng Cố Ngọc Vy!”


“Nguyên Doanh sai rồi, sau chuyện này cháu sẽ tự giác nhận trừng phạt, cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời. Cháu sẽ xử lý chuyện này, cho chú một câu trả lời hài lòng.”


“Câu trả lời nào cho chú? Là cho nhà họ Cố, là cho Cố Ngọc Vy! Nếu như cháu là con trai chú, bây giờ chú chỉ hận không thể bắn một phát súng giết chết cháu! Nếu chú thi hành quân lệnh, vậy thì chú sẽ phạm lỗi bất kính với anh cả và chị dâu, dù sao cháu cũng là vì Minh Châu. Nhưng… cháu bất nhân bất nghĩa, quả thực đáng hận!”


Nguyên Doanh nghe thấy lời này, tim giống như bị một cái bàn tay vô hình hung hăng bóp mạnh, đau không thở nổi.


Bất nhân bất nghĩa…


Đúng vậy, anh ta đúng là bất nhân bất nghĩa, là tên súc sinh.


Phụ lòng Cố Ngọc Vy, cũng có lỗi với Bạch Minh Châu.


Anh ta làm sao có thể làm chuyện hoang đường như vậy. Mẹ Bạch không nỡ nhìn, tiến lên khuyên can: “Thôi được rồi, thằng bé đã biết lỗi rồi, chuyện cũng không cách nào vãn hồi được nữa, ông còn nói chuyện này để làm gì chứ? Nó cũng mệt mỏi cả ngày rồi, để nó vào trong nghỉ ngơi một chút đi. Ông cùng tôi về nhà trước đã, dù sao chúng ta ở đây cũng không giúp được gì.”


Mẹ Bạch rất sợ Bạch Tùng Dương giận quá mất khôn, làm Nguyên Doanh bị thương, cho nên vội vàng kéo Bạch Tùng Dương đi.


Nguyên Doanh nặng nề đẩy cửa phòng bệnh, thấy Bạch Minh Châu vẫn còn hôn mê, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không rõ cụ thể là gì.


Hứa Trúc Linh vẫn luôn túc trực bên giường trông nom, thấy anh đến, nói: “Bác sĩ có đến thăm một lần, nói sức khỏe cô ấy đã ổn định, không có gì đáng ngại, chắc sáng mai là có thể tỉnh lại.”


“Cô về đi, tôi ở đây chăm sóc cô ấy được rồi.”


“Ừ, ở nhà xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cũng phải đi về xem thế nào. Ngày mai lại đến thăm Minh Châu sau.”


Hứa Trúc Linh gật gật đầu nói, thật ra thì cô còn muốn hỏi anh ta đã tìm được Ngọc Vy chưa?


Nói chuyện tử tế với cô ấy chưa?


Nhưng suy nghĩ một chút, giờ phút quan trọng này vẫn khoan hãy nói, nói nhiều đau lòng.


Hứa Trúc Linh xoay người rời đi, đóng kỹ cửa phòng.


Cô khẽ thở dài một cái, sau đó bước đi. Cô đi xuống lầu, vừa ra khỏi cửa liền thấy chiếc xe quen thuộc.


Cố Thành Trung đứng ở trước cửa xe, ở bên kia đường. Cô vội vàng đi qua, Cố Thành Trung ôm cô vào lòng.


Cô có thể cảm nhận được bi thương nhàn nhạt trên người anh.


Giờ phút này, hẳn anh rất nhạy cảm. “Sao anh lại đến đây, Ngọc Vy đâu?”


“Ngọc Vy ở nhà cũ họ Cố, anh thấy Nguyên Doanh trở lại, nghĩ em cũng muốn về nhà, nên anh đi theo, đến đón em về.”


“Anh cũng muốn lên đó, nhưng lại không đủ can đảm. Cậu ta dù sao cũng là anh em của anh, nằm trong đó là em gái cậu ta. Tai bay vạ gió, làm trở ngại hôn lễ này, cũng để cho Ngọc Vy nhận ra chân tướng, anh cũng hết cách.”


“Cho dù trong lòng anh oán hận như thế nào đi nữa, anh cũng không thể đánh chết Nguyên Doanh, chỉ có thể nhịn.”


“Vậy sau này, anh và anh ta… Còn có thể làm bạn không?”


“Không biết nữa, anh không muốn mất anh em, nhưng cũng không muốn làm khó em gái của mình. Cậu ta đối xử với Cố Ngọc Vy như vậy, đúng là quá đáng.”


“Anh bớt giận một chút, bác sĩ Nguyên Doanh cũng là do quan tâm em gái nên mới nóng ruột thôi, quan tâm sẽ bị loạn mà. Chờ chuyện này qua đi, mọi người tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ có thể giải quyết. Anh cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, bây giờ em cảm thấy hai chúng ta giống như nhân bánh mì vậy.” “Anh bị kẹp giữa bác sĩ Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy, em thì bị kẹp giữa Minh Châu và Ngọc Vy, giúp ai cũng có lý cả, em cũng rất khổ tâm. Nhìn Minh Châu nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, em chỉ thấy khổ sở. Nhớ đến hôn lễ dang dở hôm nay của Cố Ngọc Vy hôm nay, trước mặt bao nhiêu người ở đó, bác sĩ Nguyên Doanh từ hôn, em thật sự khó chịu. Em cũng không biết nếu em đứng về phía bên kia, thì có tỏ ra hợp tình hợp lý hơn không.”


Hứa Trúc Linh vạn phần khổ não nói.


Muốn giúp cả hai người, nhưng mà bác sĩ Nguyên Doanh thì chỉ có một thôi!


“Cô bé ngốc, chuyện của người khác mà em lại buồn như vậy là sao. Chúng ta không giúp ai cả, để tự bọn họ giải quyết. Bất kể Nguyên Doanh lựa chọn ai, anh cũng sẽ tôn trọng, nhưng… Vết sẹo này vĩnh viễn sẽ không biến mất.”


“Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ta, nhưng mà lựa chọn ai, bây giờ vẫn còn ầm ĩ chưa ngã ngũ, giống như vết sẹo không thể cạo sạch được.”


Hứa Trúc Linh cũng có chút cảm khái nói.


Cô cũng không khỏi vui mừng, may mà tình cảm của Cố Thành Trung rất rõ ràng, chỉ xác định duy nhất cô mà thôi.


Anh cũng thương yêu Cố Ngọc Vy, nhưng vẫn có chút ngăn cách, không đến mức điên cuồng.


Anh rất lý trí, quen biết rõ tình cảm của mình, vậy là được rồi. “Về nhà đi, mệt nhọc cả ngày rồi.”


“Ừ.”


Hứa Trúc Linh gật đầu một cái, theo anh lên xe.”Cố Thành Trung, anh nói đi… Hôm chúng ta kết hôn, chắc sẽ không xuất hiện nhiều sự cố như vậy chứ? Bị bọn họ náo loạn lần này, em đâm ra sợ hãi đối với kết hôn. Trước đây khi tham gia hôn lễ của Hứa Đan Thu cùng Cố Trường An, em suýt mất mạng. Bây giờ tham gia hôn lễ Cố Ngọc Vy, cưới hỏi không xong, chú rể còn bỏ chạy…”


“Trời ơi… Bộ vía em nặng vậy sao? Chẳng lẽ em chính là Conan trong truyền thuyết, đi tới đâu nơi đó xảy ra chuyện? Có phải tại em mang vận rủi tới, ảnh hưởng đến họ, cho nên mới…”


Hứa Trúc Linh đang miên man suy nghĩ, Cố Thành Trung không khách sáo cốc đầu cô một cái.


“Đau…”


Hứa Trúc Linh che đầu, tràn đầy oán niệm nhìn anh.


“Đừng có suy nghĩ bậy bạ, chuyện này làm sao có thể trách em được. Em đấy, cái đầu này vốn không lớn, sức chứa của não có hạn, em có thể dành thời giờ quan tâm anh, đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện ngổn ngang kia hay không?”


“Nhớ đến anh làm gì? Không phải anh rất ổn sao?”


“Không ổn, anh không hề ổn chút nào hết.”


Cố Thành Trung nắm chặt tay nhỏ bé của cô, cô mới cảm nhận được lòng bàn tay Cố Thành Trung lạnh như băng, thấm ra mồ hôi lạnh.


Chẳng qua chỉ có bề ngoài của anh là tỏ ra táo, trong lòng… thật ra đã rối như tơ vò.


Xảy ra như vậy chuyện, một người là bạn tốt, một người là em gái, trong lòng anh đương nhiên khổ sở vô cùng.


Nhưng mà anh là đàn ông, không giống Hứa Trúc Linh có thể thẳng thắn bày tỏ cảm xúc, khóc một chút, đau một chút là được rồi.


Cảm xúc của đàn ông kín đáo, luôn giấu trong lòng, rất nhiều lúc như bị nghẹn ở cổ họng, khó mà nói ra được .


Hứa Trúc Linh thoáng chốc hiểu ra nói: “Xin lỗi anh… Đúng là em đã không để ý đến anh.”


“Không có sao, trở vê nhà đền cho anh là được rồi.”


Cố Thành Trung trên đường đều nắm chặt tay cô, không hề buông ra.


Trở lại nhà cũ, ông cụ đang ngôi trên ghế sa lon rên rỉ than thở, chú An đứng bên cạnh yên lặng không tiếng động.


Cô vừa đi vào, cũng cảm giác được bầu không khí nặng nề trong nhà.


“Cố Ngọc Vy đâu rồi ạ?”


Cô thận trọng hỏi.


“Ngọc Vy đã nghỉ ngơi, tôi sợ cô ấy không ngủ ngon, đặc biệt nấu chè mát an thần cho cô ấy, để cho cô ấy uống, thấy cô ấy ngủ rồi mới xuống.”


Ông cụ trầm giọng nói: “Thời gian này, hai đứa hãy vê nhà này ở đi, làm bạn với Ngọc Vy một thời gian.’ “Dạ, bác trai. Bác trai, trễ lắm rồi, bác cũng đi ngủ sớm một chút đi.”


Ông cụ chống gậy, thân hình lảo đảo rời đi.


Cô gọi chú An lại, bảo chú cho ông cụ uống chè mát kia rồi hãy đi ngủ.


Chắc là, tối nay mọi người đều khó ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK