Lúc này, anh ấy vẫn chưa hôn mê, cho nên như vậy đã là rất tốt rồi.
Cho dù Bạch Minh Châu mạnh mẽ đến đâu cũng không thể gánh đỡ được một người đàn ông trưởng thành.
Cô ấy tuyệt vọng nắm lấy bàn tay trái của anh ta, cố gắng kéo anh ta lên, nhưng lại không thể.
“Ôn Mạc Ngôn, anh đứng dậy đi”
Cô ấy bật khóc.
Anh ta nhướng mi, mồ hôi làm mờ tầm nhìn, dáng vẻ của cô ấy cũng nhòe đi.
Ôn Mạc Ngôn yếu ớt đưa tay phải lên, đặt lên vòng eo xinh xắn của Bạch Minh Châu và kéo cô ấy vào lòng.
Dùng chút sức lực cuối cùng của mình để ôm cô ấy thật chặt.
“Anh… anh vẫn muốn về sớm, rửa rau cho em, nấu cơm nấu canh, sợ em đói, sợ em đau bụng. Nhưng… hình như em không quan tâm đến anh một chút nào, em không ở nhà chờ anh, em không ngoan chút nào.”
“Ôn Mạc Ngôn, bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Chúng ta đi bệnh viện đi, anh thấy có được hay không…
“Hiện tại anh không muốn làm gì, chỉ cần ôm em… là anh đã thỏa mãn rồi”
“Anh..”
Bạch Minh Châu cũng không biết mình đang cảm thấy gì vào lúc này.
Đau thấu tim gan, hay là cảm động?
Cô ấy nhìn Ôn Mạc Ngôn mệt mỏi không chịu nổi, nước mắt tuôn rơi.
“Em đang khóc … Em đang khóc vì anh sao? Không phải là em không yêu anh sao? Tại sao em lại khóc?”
“Im lặng.”
Bạch Minh Châu lau khóe mắt, sau đó hung hăng nhìn chủ phòng tập: “Còn không giúp đỡ sao? Nếu như người xảy ra chuyện thì anh có thể trốn tránh trách nhiệm sao?”
Chủ phòng tập nghe nói như thế, bất đắc dĩ gật đầu, anh ta khiêu khích cả hai đống lửa rồi sao?
Cuối cùng Ôn Mạc Ngôn được đưa đến bệnh viện, bác sĩ thấy tay anh ta bị thương, lông mày gần như thắt lại với nhau.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, bàn tay này sớm muộn gì cũng sẽ phải bỏ đi, tên nhóc này, trước kia cậu không bị nghiêm trọng như vậy, mới được vài ngày ngắn ngủi mà sao cái tay phải này đã không còn thân thiết với cậu nữa? Có bạn gái, cậu rất kiêu ngạo…
Bạch Minh Châu nghe như thế thì sững sờ.
Chủ phòng tập là một người đàn ông, anh ta nhanh chóng hiểu được điều này, cố gắng nín cười.
Ôn Mạc Ngôn cau có nhíu mày: “Bác sĩ, ông nói hơi nhiều rồi đấy”
Bạch Minh Châu cũng kịp phản ứng, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Nhìn mặt mũi vị bác sĩ già này rất hiền lành, giống như một vị thần già, sao lại có thể lỗ mãng như vậy?
Bác sĩ trừng mắt liếc: “Tôi nói sai sao? Còn cô, cô phải trông coi cái lỗ hổng này nhà cô, nhìn vết thương này, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng phải bỏ đi thôi.”
“Tôi… tôi hiểu rồi”
“Cậu ta có nghe lời vợ không?” Bác sĩ vừa băng bó vừa hỏi.
“Điều này..”
Làm sao cô ấy biết, cái này chắc phải hỏi Christie chứ?
Cô thực sự không biết phải trả lời như thế nào, Ôn Mạc Ngôn mở miệng nói: “Rất nghe lời cô ấy nói”
“Vậy là tốt rồi, đàn ông ấy mà, phải nghe lời vợ mới đúng.
Cô bé, cậu ta có ngoan không?”
“Hả..” Bạch Minh Châu tiếp tục không phản bác được.
“Rất ngoan đối với cô ấy”
“Ngoan chỗ nào?”
Bạch Minh Châu bất mãn nói.
“Không ngoan sao? Ai giặt quần áo nấu cơm?”
Ôn Mạc Ngôn nhíu mày hỏi.
“Ai dọn dẹp phòng cho em?”
Bạch Minh Châu sững sờ nhìn Ôn Mạc Ngôn, cô thật sự đưa anh đến đây trị vết thương, nhưng sao lại cảm thấy có gì đó sai sai?
Bác sĩ già ở một bên nghe xong thì gật đầu liên tục, nhìn Ôn Mạc Ngôn bằng ánh mắt rất tán thưởng.
“Tên nhóc này không tệ, cô bé này, bây giờ hai đứa vẫn còn chưa kết hôn, sao lại không đưa người đàn ông tốt như vậy về nhà chứ, đang nghĩ cái gì đấy?”
“Tôi…” Trong cả quá trình Bạch Minh Châu đều không nói nên lời, nhìn thấy vị bác sĩ già và Ôn Mạc Ngôn cùng nhau kẻ hát người khen hay.
Cái quái gì thế?
Cô điên mất.