Kể từ sau khi bố mẹ mất, Bạch Minh Châu không hể dùng ánh mắt đó nhìn anh ấy thêm một lần nào nữa. Cô ấy ôm lấy Nguyên Doanh khiến cho suy nghĩ của anh ấy trong chốc lát liến quay về nhiều năm trước.
Khi cô vẫn còn nhỏ luôn chạy quanh anh, anh trai di anh trai à. Lúc đó thực sự rất hạnh phúc.
“Nguyên Doanh, dường như em vẫn chưa nói với anh một câu xin lỗi. Những năm này, anh vẫn luôn dung túng cho tính xấu của em, lúc nào em cũng đối xử không tốt với anh, nhưng anh lại vẫn bao dung em. Sau này… em sẽ không càn quấy như vậy nữa.”
“Minh Châu, xem ra em thực sự trường thành rồi, thế mà lại có thể nói với anh những lời này.”
“Nguyên Doanh, anh nhất định phải hạnh phúc, có biết không?” Bạch Minh Châu dùng toàn bộ dũng khí để nói ra. Lời này, chạm đến tận đáy lòng.
“Được” Anh ấy trầm lắng đáp lại một câu.Bạch Minh Châu tàn nhẫn đấy cái ôm ấm áp của anh ra. Nơi đó không phải nơi thuộc về cô ấy, cô ấy không thể tiếp tục lưu luyến nữa.
Nguyên Doanh đi sau đóng cửa, Cổ Ngọc Vy quan sát sắc mặt của anh ấy, dường như anh ấy không hề vui vẻ. Cô ấy chủ động tiến lên phía trước, kéo lấy cảnh tay của anh ấy, Nguyên Doanh có chút khó chịu nhưng cũng không có đầy cô ấy ra.
“Hình như anh đang không vui .”
“Minh Châu tùy hứng quen rồi, anh cũng quen với việc nuông chiều tính xấu của nó rồi. Đột nhiên… con bé trở nên ngoan ngoãn như vậy, ngược lại anh cảm thấy có chút không thích ứng được.” Nguyên Doanh khổ tâm nói.
“Mặc dù hai người là anh em nhưng anh có cuộc sống riêng của anh, con bé cũng có cuộc sống riêng của con bé. Con bé không cần thiết được anh luôn luôn bao dung nó như vậy, rối con bé cũng sẽ gặp được người bao dung nó cả một đời thôi.”
Nguyên Doanh nghe lời này, trái tim giống như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy. Sau này con bé sẽ gặp được người muốn bao dung nó cả đời. Anh ấy không biết được một người như nào mới có thể xứng với Minh Châu.”Anh không yên tâm được…”
“Ai, anh thật là chỉ toàn lo lắng không đâu, em gái của anh bây giờ không thành vấn đề, hiện tại quan trọng nhất là chuyện của hai chúng ta. Anh có thể không cưới em ngay bây giờ nhưng em muốn chúng minh đính hôn trước. Nguyên Doanh, anh biết đó, em và anh là duyên phận trời đất tác thành, không có ai phù hợp với anh hơn em. Em thầu hiểu tính cách sở thích của anh, bất kể là công việc hay trong cuộc sống em đều phủ hợp để đi cùng với anh. Một người con gái như em, không xấu hổ, không ngại ngùng gi chạy theo anh, chạy theo anh 4 năm đại học, 3 năm nghiên cứu, sau đó lại đi linh…”
“Chẳng nhẽ… anh không nên cho em một câu trà lời sao?” Mấy năm nay cô ấy đều chưa từng yêu cầu Nguyên Doanh điều gì, vẫn luôn âm thầm hi sinh không mong được hồi đáp
Cô ấy căn bản không định ép anh ấy, trong lòng cô vẫn đang âm thẩm đợi chờ. Cố Ngọc Vy vốn không nên tự mình nói ra những lời này mà là Nguyên Doanh, chính miệng anh ấy phải nói ra. Nhưng lần này quay về không biết là tại làm sao mà cô luôn cảm thấy bất an. Cộng thêm trước đó Cố Thành Trung đã để nghị muốn hai người bọn cô ổn định trước đã. Vì thế nên cô mới càng có những suy nghĩ như vậy.Cô có thể không biết xấu hổ, không cần thể diện, có thể chủ động trong mọi việc chỉ cần anh ấy tình nguyên gật dầu là được.
Cổ Ngọc Vy vì anh ấy mà làm tất cả mọi việc, anh ấy đều nhìn thấy, từng chút từng chút một đất nó trong tim. Cố Ngoc Vy thích minh, không phải anh ấy không biết. Cô ấy từ không gây sức ép cho mình đến bây giờ lại nói ra ngoài, anh ấy nghĩ… bản thân anh là đàn ông, cũng nên cho có một câu trả lời rõ ràng.
“Cuối tuần, đi cùng anh đến nhà của chú, chú muốn gặp mặt em.”
Cổ Ngọc Vy nghe lời, trong lòng vô cùng khôn xiết, kích động ôm chặt lấy Nguyên Doanh.
Nguyên Doanh trong phút chốc cứng đờ người, cười theo và cũng giang tay ôm lấy cô ấy. Anh ấy không biết bàn thân anh ngay lúc này đang mang thứ tinh cảm gì, trong lòng có chút bức bối nhưng ngược lại lại có chút vui vẻ.
Một màn này đều bị Bạch Minh Châu đang đứng trên tầng nhìn thấy hết. Móng giả cắm sâu vào da thịt, máu tưới thuận theo vết rách chày ra ngoài. Cô đau đớn tường như ruột gan đứt đoạn, nhưng lại không thể nói ra ngoài.
Thứ tỉnh cảm này chỉ có thể giấu kín trong tim, để mặc nó mục nát. Cô ấy nên chúc phúc cho họ, chi là… cô ấy không biết mình có thể làm được hay không, điều này đối với cô mà nói thực sự quá tàn nhắn rối. Nguyên Doanh đối với cô mà nói chính là người vô tình lướt qua như cơn gió lại khiến kẻ cô độc dậy sóng trong lòng.
Cố Ngọc Vy về tới biệt thự, mang tin tức này nói cho Cổ Thành Trung, Cổ Thành Trung nghe xong cũng thấy yên tâm hơn.
“Anh phải nói với Nguyễn Doanh bảo cậu ta phải đổi xử từ tế với em, nếu như dám ức hiếp em thì đừng trách anh không niệm tình nghĩa anh em” Cổ Thành Trung đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Nguyên Doanh nhưng lại bị Cố Ngọc Vy ngăn cản.
Cổ Ngọc Vy xấu hổ đỏ mặt, ôm lấy mặt nói: “Anh đừng có dọa anh ấy chạy mất đó, khó khăn lắm em mới đoi được tới ngày này. Không được, em phải đi hỏi bổ xem cuối tuần này qua đó em phải mang theo những thứ gì.”
“Vẫn còn chưa quyết định mà, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà em đã phần khích như vậy rồi sao?”
“Tất nhiên rối! Đợi em qua nhà chủ của anh ấy rối, sau đó sẽ đưa Nguyên Doanh về nhà, cả gia đình chúng ta cùng ăn một bữa cơm.””Bổ không thích Nguyên Doanh đầu, những năm nay em vì cậu ta mà hi sinh nhiều như vậy, trong lòng bố sớm đã có sự cán trách rói
“Thế thì dã làm sao chứ? Người đàn ông này là chính bàn thân em lựa chọn. Kể cả có là ông trời tới rồi, em cũng phải gả cho anh ấy!”
Chỉ là Cố Ngọc Vy không thể ngờ rằng, người tới không phải là ông trời nào hết mà lại chính là người thân nhất của anh ấy.
Cổ Ngọc Vy vừa muốn đi lại bị Cổ Thành Trung gọi lai.
“Ngọc Vy, em cũng là con gái, em có thể phân tích điều này giúp anh một chút được không?” Cố
Thành Trung mặt ủ mày chau nói.
“Liên quan đến chị dâu tương lai sao?”
“Ừ” Cổ Thành Trung thở dài một hơi, cũng chỉ có con bé đó mới có thể hành hạ anh thành cái bộ dang này. “Kể từ sau khi nhà họ Ngôn thừa nhận cô ấy là con gái nuôi, nhân duyên của Trúc Linh trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, có không ít nam sinh muốn theo đuổi Trúc Linh. Trên bàn của cô ấy lúc nào cũng có đồ ăn sáng, thư tình, hoa hồng…”
“Anh, có phải anh lại bí mật theo dõi rối không? Anh đây là đang giám sát, đang rình mò chuyện riêng tư của người ta đó, anh đúng là không có đạo đức độ nha! Sao anh lại giống y hệt bố vậy, trước đây ông ấy giám sát em, mua đứt hết cả bạn học và thấy cô giáo của em. Bây giờ thì hay rồi, di truyền sang cho anh, anh giám sát cà vợ của anh!” Cố Ngọc Vy khịt mũi khinh thường.
Cố Thành Trung cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, bàn thân anh tuổi tác không còn nhỏ nữa, thể mà lại làm ra loại chuyên vô đạo đức như vậy. Nhưng không còn cách nào khác thôi mà, chính bởi vì tuổi tác của anh không còn nhỏ nữa mới cần để phòng bị người khác cướp mất vợ!
“Đây không phải trọng điểm!” Cổ Thành Trung mặt mũi u ám, ngại ngùng nói.
“Hứ, anh tiếp tục đi.”
“Tuy rằng ý thức của Trúc Linh về phương diện này rất yếu kém, đều không nhận những thứ đổ đó nhưng mà anh vẫn cỏ chút lo lắng.”
“Anh sợ vợ anh đồng cảm với người khác sao?”
“Cũng không đến mức như vậy, anh muốn khiến cô ấy càng cảm nhận được sâu sắc, rõ ràng tình cảm của anh, khiến cho cô ấy một lòng yêu anh.”
“Như thế à… vậy anh thử nhìn cậu ấy chăm chú mười giây, trong tâm lý học đã chứng minh rằng, ha người nam nữ có tình cảm với nhau khi nhìn nhau mười giây thì sẽ sàn sinh ra phản ứng hóa học, hoóc-môn trong cơ thể sẽ tăng cao. Nếu như, Hứa Trúc Linh xấu hổ thì tức là anh đã thành công rồi đó.”
“Nếu như không xấu hổ thì sao?”
“Vây có lẽ là ánh mắt vẫn còn thiếu chân tình, nhớ kỹ là phải dùng ánh mắt thâm tình!”
Cổ Thành Trung nghe xong liền hít sâu một hơi, thành công hay thất bại đều nằm ở lần này rồi.
Lúc anh xong việc, từ trong phòng sách đi ra. Hứa Trúc Linh đang ở phòng bếp, cô chỉ tùy tiện nhắc tới muốn ăn bánh Takoyaki, không ngờ rằng di đầu bếp đã làm nó cho cô rồi. Rắc trên sốt Takoyaki còn có cả sốt salat bạch tuộc thực sự quá ngon. Cô một miếng một cái,ăn đến mức đáng sợ. Còn sót lại đủng một cái cuối cùng nữa, cô cũng có chút không nỡ.
Di đầu bếp cười: “Cô chủ, nếu như cô thích ăn thì ngày mai tôi sẽ sai người mang thêm một ít bạch tuộc tới.
“Vâng vâng vâng!” Hứa Trúc Linh gật đầu lia lia, đúng lúc nghe thấy Cố Thành Trung gọi tên mình.
“Anh gọi em sao?”
“Ừ, lại đây.” Anh vẫy tay, đợi cô đến gần, thuận thế kéo cô vào trong lòng, tiếp theo liên nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của cô. Ánh mắt sâu lắng chuyên chủ, bên trong chứa đựng tình cảm dịu dàng quyến luyến.
Trái tim của Hứa Trúc Linh có chút hối hộp. Mười giấy trôi qua, Hứa Trúc Linh mới cần thận nghiêm túc mang cái bánh Takoyaki cuối cùng đưa ra phía trước,
“Anh… anh muốn ăn không?”