Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1353


Lời nói này không nhanh không chậm, nhưng từng từ từng chữ như lưỡi dao sắc bén.


Anh ấy không có ý hạ giọng xuống, những lời này không chỉ nói cho Cố Thành Trung nghe mà còn là nói cho cô nghe.


Cô nhất định phải trả giá cho sự việc này, nếu không nhà họ Cố nhất định sẽ không bỏ qua.


Đợi mọi người đều đi vào hết, cửa phòng bệnh đóng lại, lúc này trên hành lang chỉ còn lại hai người họ.


“Cố Thành Trung, em…”


Cô còn chưa nói xong, Cố Thành Trung đã sải bước tiến về phía trước, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào cầu thang an toàn bên cạnh.


Bên trong hơi tối, nhưng cửa sổ lọt qua chút ánh sáng có thể nhìn rõ một chút.


Chỉ là khuôn mặt của anh ấy ở ngược sáng, nhìn vào có chút mờ mịt.


Cô không biết lúc này Cố Thành Trung đang nghĩ cái gì, có phải đang rất hận cô không.


Cô tiến lên, giơ bàn tay nhỏ bé ra muốn năm lấy tay áo anh. Nhưng không ngờ được người đàn ông này lùi lại vài bước, vội vàng kéo ra khoảng cách với CÓ?


Cảm nhận được sự xa lánh của anh, cô đứng sững sờ tại chỗ, hai chân cứ như đeo chì, làm thế nào cũng không động đậy nổi dù chỉ một chút.


Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình vẫn có thể nhân nhịn được sự oan ức, sẽ không rơi nước mắt trước mặt anh, không để cho bản thân thể hiện ra vẻ đáng thương.


Nhưng….


Nhưng vì hiện tại anh lùi lại mấy bước, những cảm xúc đã cố gắng kìm nén của mình không giữ nổi nữa, nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống.


“Em xin lỗi… thật sự rất xin lỗi, em không phải cố ý…”


“Anh đã xem camera giám sát rồi.”


Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Cố Thành Trung truyền đến bên tai.


“Anh biết không phải là em, anh đã cho Khương Anh Tùng xác minh ngay từ đầu, sở dĩ em thừa nhận là vì muốn bảo vệ cho nhân viên của em, em sợ bố sẽ không bỏ qua cho cô ấy.”


“Anh… anh đều biết cả rồi.”


“Bởi vì anh biết em sẽ không làm tổn thương tới mẹ, em yêu anh, sẽ không làm tổn thương tới mẹ của anh.”


“Vậy anh… tại sao?”


Hứa Trúc Linh hai mắt ngấn lệ, nhìn anh khó hiểu.


Tại sao anh lại tránh xa cô?


Cố Thành Trung đau đớn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để áp chế tác dụng của thuốc.


Anh sợ bản thân sẽ không khống chế nổi, cho nên… bạo phát trước.


Anh đột nhiên quay người, siết chặt nắm đấm nên một cú thật mạnh lên tường.


Bụi tường trắng rơi lả tả trên đất, có thể thấy được cú đấm này mạnh tới cỡ nào.


Âm thanh nặng nề đó thực làm người chấn động.


Hứa Trúc Linh lòng bỗng hoảng hốt, lập tức tiến lên muốn xem xét vết thương của anh nhưng anh vân cứ lùi lại.


“Không được qua đây!”


Lời nói này vô cùng nghiêm khắc, còn mang theo chút mắng mỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK