Dì của anh ta nói rằng Quý Khiêm có rất nhiều cơ hội để ở bên Cố Ngọc Vy, nhưng anh 1a lại không làm vậy, cho dù có đưa tận tay cô ấy vào tay anh ta thì anh ta vẫn một mực không nắm.
Tuy rằng Quý Khiêm nói chuyện rất khó.
nghe, nhưng luôn quan tâm Cố Ngọc Vy một cách âm thầm, điều này đã chứng tỏ anh ta vô.
cùng yêu cô ấy.
Sĩ diện của một người đàn ông không cho phép anh ta nghe lời người bề trên, càng không muốn những anh em của mình nhắc tới người chuyện đó, cô ấy là dù gì cũng là con gái, danh dự là tứ cần phải giữ.
Trong giờ phút này, Quý Khiêm đi đến đó, giúp cho Nguyên Doanh nhanh chóng lấy được giấy ly hôn.
Dương Nguyệt cũng đồng ý ly hôn đồng thời còn chúc phúc cho bọn họ, mọi chuyện đều được an bài sẵn, không còn gì là không tốt cả.
Có người muốn đem tin tức giả truyền đến tai Nguyên Doanh, chỉ có Quý Khiêm mới có thể liên lạc với bệnh viện quân y, lời nói của anh ta vô cùng đáng tin, Nguyên Doanh nhất định sẽ không có điểm nào hoài nghỉ Vào thời điểm cô nhìn thấy Quý Khiêm, anh đã nghe xong toàn bộ kế hoạch đó, sau một thời gian trầm mặc thật lâu, cũng chỉ trả lời hai từ: “Anh giúp”
Hai chữ này giống như anh dùng hết dũng khí để nói ra vậy.
Nếu không có sự giúp đỡ của Quý Khiêm, Cố Ngọc Vy cùng Nguyên Doanh sẽ không thể nào đến được với nhau như mong muốn.
Cố Ngọc Vy muốn gặp mặt anh ta để cảm ơn, nhưng lại bị anh ta từ chối.
Những ngày được nghỉ, anh ta đều ra ngoài uống rượu đến mức say như chết.
Vào lúc Hứa Trúc Linh nhìn thấy Quý Khiêm, cả người anh ta toàn mùi rượu, nhưng vẫn rất tỉnh táo.
€ó không ít cô gái đến làm quen nhưng đều bị anh ta lạnh lùng từ chối.
“Xin hỏi, em có thể ngồi đây uống rượu cùng với anh không?”
“Ngồi đi, nhưng em không thể uống rượu, chỉ có thể uống nước trái cây”
Hứa Trúc Linh nhìn những ánh mắt hâm mộ của những người đối diện.
Cố lấy trong túi ra một chai nước ngọt có ga, bật nắp lên rồi cảm ống mút vào, thảnh thơi ngồi uống: “Em đã có sự chuẩn bị, không cần phải phiên phức.”
“Em không dùng nó để tìm đến anh, không sao. Huống hồ chuyện này đều do anh tự.
nguyện làm, không có ai ép buộc, anh muốn cô ấy hạnh phúc hơn bất kỳ một ai.”
“Nhưng cũng thật sự rất buồn, dù sao thì hạnh phúc đó không thuộc về anh.” Cô nhẹ giọng nói: ‘Không sao, dù sao bên cạnh anh vân còn một cô gái xinh đẹp như em”
Quý Khiêm nghe thấy như vậy liền bị chọc cười, khẽ xoa đầu cô: “Đừng đá anh, em và Cố Thành Trung sao rồi? Mới cưới nhau, lại không ra ngoài hưởng tuần trăng mật, hơn nữa công việc của anh ta lại vô cùng bận rộn, sẽ không có nhiều thời gian dành cho em, em không oán trách anh ta sao?”
“Hai bên cùng thấu hiểu nhau, anh ấy đối xử tốt với em lắm, ban ngày tuy bận việc, nhưng buổi tối sẽ không tăng ca, còn mua rất nhiều đồ ăn ngon mang về”’ “Em đừng có lừa anh, Cố Thành Trung không cần tốn nhiều công sức liền đem hòn ngọc quý giá của chúng ta đi. Ngược lại, chị của em…”
Còn chưa nói xong, Quý Khiêm biết mình đã lỡ lời, liền mím môi không nói tiếp.
Hứa Trúc Linh hoài nghỉ bản thân gặp ảo giác, còn chưa nói xong mà, sao lại nhắc đến chị gái cô.
Cô có chị gái?
“Chị gái? Chị gái nào?”
Cô hoài nghỉ hỏi “Không có gì”
Quý Khiêm uống một ngụm rượu, muốn tránh né đề tài này.
“Không đúng, em vừa nghe anh nói rất rõ ràng, anh nói chị gái em… Như thế nào, em còn có một chị gái sao? Em không phải là con một?
“Anh không thể nói, dì sẽ đánh chết anh.
Tất cả đều là do rượu làm hỏng việc, không uống nữa”
“Không được, anh phải nói cho rõ ràng đã, nếu không… Em phải đi hỏi cậu, dì.”
“Đừng, không phải anh bán đứng họ, là anh lỡ miệng nói ra thôi mà?” Quý Khiêm nóng nảy nói “Vậy anh nói cho em biết!”
Quý Khiêm cuối cùng cũng dơ tay đầu hàng, thẳng thản thú nhận.
“Em còn có một người chị gái nữa, lớn tuổi hơn em rất nhiều, tuy nhiên đã qua đời.”
“Qua đời? Sao lại chết?”
“Đừng có hỏi anh, việc này anh cũng không hiểu rõ. Dì vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, trong nhà không ai nhắc đến chuyện này.”
“Chị gái… Có lập gia đình không?”
“Có chồng và một đứa nhỏ.”
“Phó Minh Tước?”
Trong đầu Hứa Trúc Linh đột nhiên nghĩ đến một người Cô mở to đôi mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn Quý Khiêm, thấy anh ta gật đầu, cô hoảng sợ lấy tay bịt kín miệng.
Phó Minh Tước từng nói với cô rằng, cô rất giống một người vợ đã chết của anh ta, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô còn nhận nhầm đó là vợ mình.
Lúc ấy cô cảm thấy vô cùng khó chịu, hai người rốt cuộc giống nhau đến mức nào mà ngay cả đứa nhỏ cũng nhận nhầm.
Hiện tại cô mới hiểu được, thì ra cô còn có một người chị gái nữa.
Mà Phó Minh Tước chính là chồng của chị gái!
Khó trách mỗi lần Phó Minh Tước nhìn cô, ánh mắt của anh rất phức tạp.
“Vì sao chuyện lớn như vậy mà chú dì không nói với em? Dao Dao chính là cháu gái em? Dì có thể nhận lại em, tại sao không thể nhận lại Dao Dao?”
Cô nghĩ đến một đứa trẻ nhỏ, ngày ngày phải vất vả đi theo Phó Minh Tước ngược xuôi khắp nơi Hơn nữa nghề nghiệp của Phó Minh Tước cũng nguy hiểm như vậy, nhỡ may làm liên lụy đến đứa nhỏ thì làm sao? Anh đã cố gắng thuyết phục dì chưa?
Nhưng vào thời điểm gặp được con bé, con bé đang ở chỗ của Phó Minh Tước. Cô bé đã lớn lên cùng với Phó Minh Tước, cuộc sống cũng vô cùng ổn định.
Dì đã cho cô bé lựa chọn, một khi cô bé ở lại bên cạnh Phó Minh Tước, thì việc con bé sống hay chết, giàu hay nghèo đều không còn chút liên quan gì đến nhà họ Quý.
“Gia đình nhà họ Quý vô cùng giàu có, Phó Minh Tước lại là người của xã hội đen, một khi cả hai quá thân thiết, nhà họ Quý chắc sẽ bị người ngoài túm được nhược điểm, rơi vào tình cảnh khó khăn. Tính cách của dì vô cùng trầm tĩnh, cho dù cô có xót thương cho cốt nhục của chị gái, cũng không thể vì thế mà lấy an nguy nhà họ Quý ra đùa giốn được”
“Sở dĩ dì làm như vậy là bởi vì nhà họ Quý từ trước đến nay luôn quang minh chính đại, một khi đã dính đến chuyện trái pháp luật, người nhà họ Quý sẽ không thể trụ được”
“Dì cũng vô cùng khó xử”
Quý Khiêm âm trầm nói.
Trong đầu Hứa Trúc Linh hiện lên dáng vẻ của Quý Thiên Kim, nhà họ Quý có được ngày hôm nay đều là do bà ta làm lụng vất vả mà gây dựng lên, mà vì cô… mà chậm trễ đến tận bây giờ.
“Vậy anh có biết chuyện giữa dì cùng với chú không?”
“Chuyện của dì anh biết rất ít, nhưng Cảnh An rất thân với dì, có thể sẽ biết được nhiều điều, nhưng anh cũng không có hỏi Cảnh An về chuyện của dì”
“Anh dám khẳng định dì đã bị tổn thương bởi tên khốn đó, từ đó tính tình của dì mới thay đổi lớn như vậy. Anh thường xuyên nghe bố khuyên dì nên quên tên khốn nạn kia đi, tìm một người đàng hoàng để gả, gái già vì dữ quá lên không lấy được chồng”
“Nói hươu nói vượn, nếu dì muốn có một người đàn ông bên cạnh, thì đâu có thiếu người đến hỏi!”
Hứa Trúc Linh không tức giận mà nói “Tuy nhiên, dì không quên được cái tên khốn nạn kia, không muốn yêu thêm người nào khác! Nếu để anh gặp được người đàn ông kia, nhất định anh sẽ đánh cho ông ta bẹp người!”
Quý Khiêm nhìn chäm chẵm vào ly rượu bằng ánh mắt hung ác, nói.
“Em cũng vậy!” Hứa Trúc Linh dùng khí phách hiên ngang như một nữ anh hùng nói, sau đó lập tức hỏi: “Nhưng… Anh có tính toán gì không?”
“Vết thương cũ của anh cũng đã gần như lành hẳn, anh cũng phải quay lại quân đội để huấn luyện tân binh, nên sắp tới rất bận.”
Trốn tránh không phải là biện pháp giải quyết tốt mọi chuyện, nhưng hiện tại không gặp thì thích hợp hơn.
Bởi vì Quý Khiêm đã uống rượu nên không thế lái xe, cho nên anh ta đành để Hứa Trúc Linh đưa về.
Buổi tối đó sau khi ăn cơm xong, Cố Thành Trung lái xe đến đón, hai người liền cùng nhau trở về.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Cố Ngọc Vy mà khiến cho đầu óc cô xoay như chong chóng, hiện giờ mọi chuyện cũng đã suôn sẻ, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.