Đến Đà Nẵng vào sáng sớm hôm sau, lần này Hứa Trúc Linh đã đi một quãng đường rất xa trải dài ba tỉnh thành.
Việc đầu tiên anh làm khi trở về Đà Nẵng là đưa Hứa Trúc Linh đến bệnh viện,.
Cũng may là cô ấy đã được cấp cứu kịp thời, nếu không cử để cô sốt cao liên tục như thế này thì chắc chắn não của cô sẽ bị phá hỏng.
Hiện bệnh nhân đã hạ sốt và đỡ đi rất nhiều.
Cổ Thành Trung nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là anh không quyết định trở về Đà Nẵng ngay lập tức mà chữa trị kịp thời cho cô.
Họ cũng đã bị trì hoãn rất lâu trên đường vì tuyết rơi, nếu Hứa Trúc Linh vì chuyện này mà bị chậm thời gian chữa trị thì anh sẽ hối hận cả đời.
Khương Anh Tùng chạy đến và nói: “Thừa anh, đã tìm thấy mấy kẻ buôn người. Bọn chúng đã kinh doanh nghề này được tám năm, đã buôn bản hơn 500 người và đã kiếm được hàng nghìn tỉ đồng “Trúc Linh đã bị bán với giá bao nhiêu?”
“Một trăm năm mươi triệu, đối với bọn họ thì đây đã là một cái giá rất cao bởi vì khu vực nghèo không thể chi quá nhiều tiền để mua người, bọn họ chỉ có thể bán người cho những địa phương này để tránh cảnh sát truy đuổi.”
“Một trăm năm mươi triệu?” Cổ Thành Trung cau mày thật chặt khi nghe thấy con số này, nắm tay của anh nắm chặt phát ra tiếng kêu rung động.
Người anh ấy nâng niu trong lòng chỉ đáng giá 150 triệu? “Bên phía cảnh sát đã sắp xếp xong chưa?”
“Đã sắp xếp xong xuôi, những đồng phạm còn lại đều bị đưa ra trước công lý. Tôi đã xóa thông tin hai người này, cho dù cảnh sát đến cũng không tìm thấy. Có cần đề phòng nhà họ Quỷ không?”
“Không cần, tôi nghĩ nhà họ Quý cũng muốn phế bỏ hai người này.” Ánh mắt Cổ Thành Trung trở nên thâm thúy, anh đi theo Khương Anh Tùng đến nhà kho bệnh viện.
Khương Anh Tùng trực tiếp đưa người tới để cho Có Thành Trung thẩm văn Nhà kho tối om và chất đấy các loại thuốc.
Ở giữa đã dọn ra một không gian trống trải, hai người bị trói chặt quỷ trên mặt đất khẽ rùng mình một cái không biết là đã xúc phạm tới ai.
Người đàn ông và người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Cổ Thành Trung thì ngay lập tức quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của họ.
“Tha mạng, cầu xin anh tha mạng, chúng tôi cũng bị ép buộc, là do người bên trên ra lệnh cho chúng tôi…”
“Chúng tôi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi, cầu xin anh mở lòng từ bi tha mạng cho chúng tôi!”
Hai người kia kẻ xưởng người họa, khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum.
Vợ chưa cưới của tao cũng cầu xin bọn mày nhưng bọn mày có buông tha không?”
Cổ Thành Trung đứng trước mặt họ, đôi giày da của anh giẫm lên mu bàn tay của người đàn ông đang quỷ trên mặt đất và hung hãng nghiền ép xuống.
Chi trong nháy mắt bàn tay người kia đã trầy da tróc thịt, máu chảy đầm đìa
Người đàn ông kia hát lên một tiếng như lợn kêu người phụ nữ trung niên bên cạnh thì tái mặt “Dau?”
“Cô ấy bị mày bắt ép, lúc cô ấy muốn từ từ chắc chắn là rất đau. Nhưng mày không thể so sánh với cô ấy. Cô ấy rất sợ đau, khi đau sẽ khóc tới đỏ mắt nhưng cô ấy lại bị ép tới mức tự tử. Bác sĩ cũng nói cô ấy đã cần vào lưỡi, muốn cắn lưỡi của chính mình. May là không cắn vào dây thần kinh quan trọng nếu không sẽ chết.
“Bọn mày bán đi rất nhiều cô gái chắc là không ít người chết uống đúng không? Bọn mày có biết sợ không?”
“Tôi chúng tôi không dám nữa, xin anh hãy thả tôi ra. Tôi thực sự không biết người này là vợ sắp cưới của anh, Là vì…có người mua cô ấy cho tôi.”
Người đàn ông kia đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người run rẩy co giật vì đau đớn, dùng hết tất cả sức lực của mình để cầu xin.
“Tao biết vẫn còn có người khác tham gia vào chuyện này, tao cũng sẽ tính toán tội trạng của những người khác, từng người một “
“Bon máy sẽ chết nhưng là chết không yên ổn, chết cũng không còn xương cốt”
“Anh anh muốn làm gì? Tôi phải ngồi tù, anh đừng động vào tôi, nếu không, nếu không sẽ phạm pháp”
Người phụ nữ kia hét lên.
Vì sợ hãi mà toàn thân cô ta run lên bần bật.
Nghe những lời này Cổ Thành Trung cảm thấy giống như bản thân đã nghe được một câu chuyện cười, khỏe miệng anh nở nụ cười lạnh.
Ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người hai người không mang theo một chút tình cảm nào, như là đang nhìn vào hai cái xác chết.
“Bọn mày nói nhàm với tạo cũng vô dụng, Khương Anh Tùng, cậu xử lý chuyện này đi, nhớ làm cho người phụ nữ này chết đau đớn một chút. Tôi càng nhìn cô ta càng thấy chán ghét.”
Dứt lời, anh xoay người sang một bên ngồi xuống nhìn Khương Anh Tùng giải quyết.
Khắp nhà kho vang lên tiếng kêu đau đớn của hai người kia.
Câu muốn sống không được, muốn chết không xong có lẽ rất phù hợp để miêu tả hoàn cảnh lúc này.
Người đàn ông kia rất nhanh đã chết nhưng người phụ nữ lại bị khống chế dù muốn tự sát cũng không thé. Sau gần một giờ bị tra tấn, người phụ nữ cuối cùng cũng hấp hối không còn chút sức sống.
“Don dep sạch sẽ “
“Đã hiểu.” Khương Anh Tùng gật đầu, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này.
Nhưng mà trước đây ông chủ của anh sẽ để cho chết nhanh chóng nhưng lần này lại hành hạ lâu như vậy, có vẻ như ông chủ đang rất tức giận.
“Anh Trung, tôi có thể về nhà chuẩn bị kết hôn được không?”
“Được, tâm trạng tôi tốt hơn nên cho cậu nghĩ phép gấp đôi số ngày, thoải mái hưởng tuần trăng mật di.”
“Cám ơn anh. Tôi sẽ đợi cô Trúc Linh tinh lại và bình an vô sự rồi mới rời đi. Tôi không yên tâm về cô áy.”
“Đúng rồi.” Anh ta nghĩ tới điều gì đó rồi nói: “Nhà họ Dương bên kia.
“
“Tôi sẽ tự xử lý.
Cổ Thành Trung lạnh lùng nói sau đó liền trở lại bệnh viện.
Hứa Trúc Linh hôn mê đã một ngày một đêm. Sáng hôm sau cô mới từ từ tỉnh dậy, khi thấy mình đang nằm trong bệnh viện có văn cảm thấy hơi mơ hồ, “Em tỉnh rồi.”
Có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tại có giọng nói trầm ấm ẩn chứa lo lắng cùng yêu thương.
Có nghiêng đầu nhìn mới thấy bên giường có một người đang ngồi.
Anh ấy…không giống như Cổ Thành Trung trong trí nhớ.
Râu ria xồm xoàm, đôi mắt hắn lên tơ máu, quảng mắt sưng to.
Bộ dạng phờ phạc và tiều tụy khiến người ta xót xa. .
“Làm sao mà anh lại trở nên thể này?” Giọng nói khàn khàn của cô tràn đầy vẻ hoài nghi.
“Khó coi lắm sao? Anh đi rửa mặt chỉnh sửa lại một chút.”
Cổ Thành Trung cũng nhận ra mình đã nhiều ngày không tắm, không vệ sinh sạch sẽ, sao anh lại có thể cầu thả trước mặt người phụ nữ mình yêu như vậy?
Anh định đứng dậy, nhưng Hứa Trúc Linh đã nằm lấy bàn tay to lớn của anh.
“Vậy thì anh có thể dẫn em đi cùng không, anh muốn ngắm em “Em muốn xem anh tắm sao?”
“Cũng không phải là em chưa nhìn thấy. Cô bĩu môi nói giống như chuyện thưởng: “Hơn nữa. Em cũng muốn đánh răng. Em rất đói và muốn ăn cái gì đó.
“Cũng được, anh cũng muốn nhìn em.”
Bởi vì những chuyện xảy ra vừa rồi mà anh hận không thể đặt cô ấy dưới mi mắt mình 24 giờ một ngày.
Anh đưa cô vào phòng tắm, để cô ngồi vững trên bệ rửa mặt rồi bóp kem đánh răng cho cô
Hứa Trúc Linh vừa tỉnh lại nên đầu óc còn có chút choáng váng.
Vừa đánh răng cô vừa nghiêng đầu nhìn Cổ Thành Trung đang cởi quần áo.
Đầu lưỡi của cô vẫn chưa lành, mỗi lần chạm tới kem đánh răng là rất đau.
Cô đau tới mức mở tròn mắt, một bên thưởng thức dáng người của Cổ Thành Trung.
Thực sự quá tuyệt vời.
Khi nhìn thấy cơ bụng, cơ ngực, bắp tay, cô hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu là đánh răng mà không phải thưởng thức sắc đẹp.
Hai người họ không nói về vụ bắt cóc giống như giữa họ có một sự ngầm hiểu, họ không muốn nói về những chuyện không vui vào lúc này.
Thẩm nghĩ chỉ cần ở bên nhau thế này là đủ rồi, muốn ở bên nhau cả ngày lẫn đêm.
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Trúc Linh nhìn thấy cơ thể cởi trần của Cổ Thành Trung, cô vốn tưởng mình có thể thích nghi nhưng sự thật đã chứng minh rằng cô không thể ngăn được mạch máu căng tràn, hai má nóng bừng.
Anh quay lưng về phía cô nên cô có thể nhìn thấy tấm lưng rộng rãi và cặp đùi cân đối của anh.
Mẹ nó. Cởi quần áo chính là một loại dày và hormone.
Hứa Trúc Linh thể rằng khi cô đủ hai mươi tuổi nhất định phải ép anh ngủ nếu không cô sẽ cảm thấy minh bị thiệt.
May mà lần này cô không bị mất đi trong sạch nếu không cô sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Cổ Thành Trung tắm xong rồi mặc áo choàng tắm
Trong quá trình mặc quần áo thì thứ nên xem hay vào. không nên xem cũng đã thấy cả rồi.
Anh tất vời và cau mày nhìn Hứa Trúc Linh. Tại sao em lại bị chảy máu mũi?”