Cửa phòng mở ra, ngoài cửa là Hứa Trúc Linh và bác sĩ phụ trách.
Bác sĩ phụ trách kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Đã thay thuốc xong rồi, tôi đi kho hàng nhìn xem có gì mới hay không..”
Dứt lời anh ta bình tĩnh rời đi từ đầu đến cuối đều không nhìn Hứa Trúc Linh lần nào.
Bác sĩ già nghe thấy như thế lại ngây ngẩn cả người.
Thay thuốc? Thay thuốc gì, không phải nửa tiếng sau mới phải thay thuốc hay sao?
Bác sĩ này còn chưa kịp hỏi ra thì Hắc Ảnh đã đi xa rồi.
Vị bác sĩ già đi vào trong kiểm tra thấy không có gì khác thường nên cũng không truy cứu chuyện này nữa.
“Cô Hứa?”
Bác sĩ già gọi tên cô nhưng cô lại ngẩn người.
Cô cứ cảm thấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng lúc này quen quen, hình như cô đã gặp qua ở đâu đó nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra, đầu lại hơi đâu.
“Cô Linh? Cô không sao chứ?”
Vị bác sĩ già tăng thêm âm lượng lúc này cô mới phục hồi tỉnh thần.
“Tôi, tôi không sao? Châu Vũ có ổn không?”
“Tôi vừa mới kiểm tra qua, sốt cũng đã có dấu hiệu lui rồi, theo dõi thêm vài giờ nữa, chỉ cần sốt cao có thể lui thì cô ấy sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Hứa Trúc Linh nghe thế vui mừng thở phào một hơi.
.. Cô vân ở phòng bệnh chăm sóc cho Châu Vũ, lúc chạng vạng Châu Vũ mới từ từ tỉnh lại.
Hôn mê cũng lâu nên đầu vấn hơi đau.
Cô ấy mở mắt ra, vô thức nhìn lên trần nhà lại nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ tối hôm qua, cô ấy sợ tới mức đột nhiên giật mình, muốn đứng dậy khỏi giường lại bị Hứa Trúc Linh ngăn lại.
“Em muốn đi đâu? Chị ấn chuông để cho bác sĩ đến kiểm tra lại cho em.”
“Chị Trúc Linh, tại sao chị lại ở đây?”
Cô ấy vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đầu rất đau.
“Em còn hỏi tại sao chị ở đây ư?
Nhà họ Dương bây giờ đã loạn hết lên rồi, từ trên xuống dưới nhiều người như vậy thế mà không ai rảnh rồi để ý tới em. Nếu chị không đến thì em phải làm sao? Chị giúp em giấu diếm không cho bố mẹ em biết, nếu không bố mẹ em sẽ như thế nào?”
“Chị Trúc Linh, cảm ơn chị, chính là…
chính là em muốn đi xem.”
Lời của cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Hứa Trúc Linh cắt ngang.
ˆ “Không phải nhìn đâu, người đã không còn nữa, nhà họ Dương đang chuẩn bị tang lễ, em đừng có đến đó.”
Châu Vũ nghe nói như thể trái tim như bị hàng ngàn hàng vạn cái kim hung hăng đâm vào, đâu đến không thở nổi.
Không còn…
Nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai chữ, cuộc sống của một người cứ như vậy mà kết thúc.