“Không đâu, em thích lắm! Từ trước đến giờ em chưa từng thấy qua, cũng không ai chuẩn bị cho em thứ này…”
“Thì ra là bởi vì thứ này, anh còn tưởng em không thích quà tặng của anh, hại anh lo lắng mãi. Nếu thích thì lần sau anh đứa em đi tiếp, thay đổi đa dạng.”
“Không cần, vậy là đủ rồi. Em không cần quá hoành tráng, em cần sự dài lâu hơn. Cảnh này đã rất đẹp, em muốn ghi nhớ suốt đời, nhưng mà nhiều hơn nữa… sẽ không còn quý giá. Em muốn anh trong lòng em là người có một không hai!”
“Anh đã cho em sự hoành tráng, cũng muốn cho em sự dài lâu. Người khác có, em cũng không kém cạnh. Người khác không có, anh sẽ dốc hết tâm tư để người đi tìm cho em. Tất cả mọi chuyện anh làm vì em đều là cam tâm tình nguyện.”
“Cố Thành Trung… Anh đối xử với em tốt quá…”
“Đối với em tốt là việc đương nhiên.”
Cổ Thành Trung nói chắc như đinh đóng cột.
Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, mặc dù đang đứng giữa trời rét lạnh, cô cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy rất ấm áp. Chỉ cần là nơi có Cố Thành Trung, cô đều cảm thấy ấm áp.
“Đi thôi, xuống kia tham quan, em tới đây hẳn chưa được vui chơi thỏa thích.”
“Vâng.”
Cô theo Cố Thành Trung rời khỏi khách sạn, trên con đường tấp nập phồn hoa người qua kẻ lại, cũng có không ít gương mặt phương Đông quen thuộc.
Cố Thành Trung đẹp trai, dù có đặt vẻ đẹp này vào thẩm mỹ của người phương Tây thì vẫn xuất sắc như cũ.
Vì vậy dọc đường có rất nhiều người liếc nhìn anh.
Hứa Trúc Linh nhìn những ánh mắt táo bạo của mấy người phụ nữ kia, có chút không vui, vội vàng khoác tay Cố Thành Trung như đang công khai chủ quyền.
Người đàn ông này là hoa đã có chủ, người khác không được có suy nghĩ không yên phận.
Nếu ai dám nhìn cô sẽ trừng mắt với họ đến khi quay đi mới thôi.
Cổ Thành Trung nhìn động tác tức giận có cô gái nhỏ, khóe môi không nhịn được cong lên một nụ cười.
Anh thích dáng vẻ này của cô, giống như chú mèo nhỏ bảo vệ đồ ăn!
Bảo vệ ổn thỏa mới thôi.
Anh hiểu Hứa Trúc Linh, tất nhiên có hứng thú với đồ ăn, vì thế liền dẫn cô tới phố ẩm thực nổi tiếng.
Đồ ăn ở nơi này đều rất nổi tiếng hấp dẫn, bánh ngọt kiểu Tây Âu, cơm đường phố phương Tây, mùa đông còn bán Haagen-Dazs.
Hứa Trúc Linh gấp không chờ nổi thực hiện lễ nghi mình học được.
Ăn cơm đoan trang, không phát ra tiếng động lạ, đồ ăn được nhai kỹ nuốt chậm.
Cổ Thành Trung nhìn dáng vẻ yên lặng ngoan ngoãn khi cô nghiêm túc ăn cơm, thấy được một chút hình tượng của tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Có điều… Anh cũng không hẳn quá thích.
Trước kia Hứa Trúc Linh ăn gì đôi mắt cũng sáng lấp lánh rất động lòng người.
Cô cũng sẽ nhìn anh, trong mắt ngập tràn sự nhiệt tình.
Nhưng hiện tại dù là mặt đối mặt, anh vẫn cảm thấy hai người rất xa lạ, rất quạnh quẽ.
“Ở nơi này của anh không cần nhiều quy củ như vậy, em có thể dùng nó ứng phó với người khác, nhưng không phải ứng phó với anh.”
“Không phải ứng phó mà, chẳng lẽ anh không thích đoan trang thục nữ sao?”
Hứa Trúc Linh nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.
“Không thích, anh chỉ thích em, anh thích dáng vẻ chân thực của em.”
“Nhưng mẹ nuôi nói như vậy là không lễ phép, nói em không thể không thực hành trong mọi bữa cơm, làm như vậy khi có bữa tiệc sẽ không bị sai sót. Về sau em không muốn anh mất mặt nên hiện tại phải nỗ lực gấp bội.”
“Không học, chúng ta không tham gia bữa tiệc này nữa, quay về như cũ thôi.”
Cố Thành Trung xị mặt, nói vô cùng nghiêm túc.
Nếu vì nâng cao thân phận cho cô mà khiến cô trở nên gò bó khô khan, không khác gì những phu nhân danh giá được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu kia, vậy anh làm gì còn niềm vui, Hứa Trúc Linh vẫn là Hứa Trúc Linh sao?
Một phu nhân danh giá học những lễ nghi cơ bản sẽ không khiến nhà mình mất mặt, đây là điều tất yếu.
Nhưng ở nơi của Cố Thành Trung lại không cần vậy, anh cưới Hứa Trúc Linh không phải vì để cô làm rạng danh tổ tông, mà cưới cô về là nắm tay cô cả đời.
Anh cưng chiều cô còn không kịp, sao dám tùy tiện cho cô học này học nọ.
“Em không đi đâu, cùng lắm em không làm vậy khi ăn cơm với anh! Vất vả lắm mới học được, sao có thể nói bỏ là bỏ được, anh trẻ con quá đi!”
“Bữa tiệc em tham gia đúng là yêu cầu lễ nghi. Em học một chút cũng tốt, nhưng em không được đối xử với anh cũng như thế. Em cảm thấy giữa chồng chưa cưới và vợ chưa cưới làm vậy có quá khách sáo xa lạ không?”
“Điều này cũng đúng.”
Cô không nhịn được nghĩ đến Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh, dáng vẻ hai người quấn quấn quýt quýt khiến cô nổi cả da gà.
Nếu Cố Thành Trung không cần thì cô cũng thoải mái phóng thích bản thân vậy.
Nếm thử cái này, nếm thử cái kia, mở rộng dạ dày.
Cô không nhịn được tò mò hỏi: “Cố Thành Trung, anh có nghĩ tới dáng vẻ của chúng ta khi bốn năm chục tuổi sẽ như thế nào không?”
“Liệu có tình tình cảm cảm như bố nuôi mẹ nuôi không? Anh có thể cưng chiều em như vậy không? Hôm nay bố nuôi chuẩn bị cơm trưa tình yêu cho mẹ nuôi, mà anh thì sao? Chỉ biết để người ta mua cho em hai hộp cơm trên máy bay!”
“Em ăn cơm không thấy có gì lạ sao?” Cố Thành Trung khép hờ mắt.
“Ăn thấy có gì? Em ăn sạch rồi vẫn không thấy gì nha!”
“Anh thả một cái nhẫn bên trong, em không thấy sao?” “Cái gì cơ? Em nuốt cả quả táo, ăn xong sạch sẽ. Lúc ấy vẫn đang tức giận, em nào có chú ý trong đồ ăn có gì. Em ăn đến nghẹn, không phải mắc vào nhẫn đó chứ?”
Hứa Trúc Linh lập tức hoảng loạn.
“Không được! Em muốn đi bệnh viện, em muốn rửa ruột. Chiếc nhẫn kia chắc chắn quý lắm, sao có thể nằm trong bụng em được!”
“Lừa em đấy, không có nhẫn.”
“Thật sao?”
“Ừ, bây giờ có phải em cảm thấy anh không chuẩn bị cơm trưa tình yêu cho em còn tốt hơn không?” Cố Thành Trung cười xấu xa nói, có chút hài hước.
Hứa Trúc Linh lúc này mới phát hiện mình bị chơi xỏ.
Cố Thành Trung anh được lắm!
“Chú ba Cố, em tức giận, anh không chuẩn bị cơm trưa tình yêu cho em thì thôi, anh còn lừa em, bây giờ ngay cả nhẫn cũng không có! Anh là đồ lừa đảo!”
Cô vừa nói xong, không ngờ Cố Thành Trung đột nhiên lại gần, môi mỏng chuẩn xác dán lên đôi môi mọng của cô.
Trong lòng Hứa Trúc Linh run lên, theo bản năng muốn đây ra, dù gì cũng đang ngồi trước mặt nhiều người.
Nhưng Cố Thành Trung giữ chặt cô, khiến cô không thể động đậy.
Anh gia tăng nụ hôn này.
Lúc cô đẩy Cố Thành Trung ra được mới thấy trên cổ có thêm một chiếc vòng, phía dưới xỏ một chiếc nhẫn.
Nhẫn?
“Đây…”
“Cơm trưa tình yêu anh chuẩn bị có ngon không?”
“Sao đột nhiên anh lại muốn đưa nhẫn cho em?”
“Nhẫn này làm theo kích cỡ ngón áp út của em, anh đã sớm chuẩn bị xong xuôi. Nhưng bây giờ em không tiện đeo nó, anh liền treo nó trên cổ em. Kim cương không quá lớn vì sợ em bị cướp giật, chờ đến năm em thành niên 20 tuổi, anh sẽ chuẩn bị một cái lớn hơn cho em.”
“Bồ câu… Lớn như trứng chim bồ câu sao?”
“Em biết trứng chim bồ câu?”
“Vâng, trên phim truyền hình thường xuyên chiếu cảnh mười tám cara chỉ là chút lòng thành, trứng chim bồ câu mới đứng đầu.”
“Được, vậy chuẩn bị trứng chim bồ cau.
“Vậy anh phải đưa em thêm một két sắt ngân hàng! Em muốn để dành!” Hứa Trúc Linh vội vàng nói.