Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1412


BẬC Tự Lúc này cô mới nhớ ra còn có chuyện như vậy.


Anh phủi mông bỏ đi nhưng lại để lại vấn đề khó lớn như vậy cho cô.


Cô ho khan hai tiếng, yếu ớt nói: “Dì à… Thật ra… Thật ra cháu và Cố Thành Trung chưa ly hôn, chúng cháu đi đến cục dân chính nhưng chưa giải quyết dì cả”


“Sở dĩ nói như vậy với bên ngoài là vì anh ấy biết cháu không chịu được ủy khuất, muốn để cho ông và bà trả lại công lý cho cháu.”


“Hứa Trúc Linhl”


Quý Thiên Kim nghe thấy những lời nói này thì tức giận gọi hẳn tên của cô.


“Lá gan của cháu lớn thật đấy!


Chuyện lớn như vậy mà ngay cả bọn dì cũng giấu diếm. Những ngày này bọn dì cẩn thận dè dặt, sợ khiến cho cháu buồn. Nhưng cháu lại lừa dối mọi người!


Ly hôn, chuyện này cháu cũng dám làm xăng làm bậy sao?”


“Cháu xin lỗi… Dì à, cháu… Cháu yêu anh ấy, cho dù có ly hôn thì người thứ hai cháu muốn gả cũng là anh ấy. Anh ấy là số phận của cháu, cháu chỉ có thể số kiếp đã định”


Hứa Trúc Linh nói với vẻ ngập tràn sự áy náy.


Quý hiên Kim còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tân Nhâm Thành cản lại.


“Con bé nói đúng đấy, kết hôn lân thứ hai là Cố Thành Trung, vậy thì ly hôn có ý nghĩa gì nữa? Mọi người đều số kiếp đã định, bà cũng như vậy nên không có tư cách để nói Trúc Linh.”


“Tôi và nó không giống nhau!” Quý Thiên Kim tức giận thở phì phò nói.


“Đúng vậy, người số kiếp đã định chính là tôi, bà luôn có thể tự nhiên như bình thường.” Tân Nhâm Thành lùi về phía sau một bước rồi nói.


Lời nói này khiến cho Quý Thiên Kim lập tức không nói lên lời, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí. Ông ta xua tay nói: “Bỏ đi bỏ đi, tôi không tranh cãi với bà.


Nhưng sau này cho dù xảy ra chuyện gì thì bà cũng phải nói thật với người nhà của bà. Con người trên đời này có thể làm hại bà, nhưng người thân máu mủ ruột thịt của bà thì không.”


“Cháu không phải là con gái của dì nhưng từ lâu dì đã coi cháu là người thân ruột thịt của mình. Chúng ta không phải là người ngoài, dì luôn ở phía sau ủng hộ cháu. Cháu biết chưa?”


“Đúng vậy, cháu cứ tùy ý sai khiến hai cậu và anh trai của cháu. Nhà họ Quý chúng ta dương thịnh âm suy, con gái ít và chỉ có một cục cưng. Chúng ta ra mặt cho cháu, ai dám ức hiếp?”


Quý Mặc Nhiên cũng phụ họa theo.


Khóe mắt Hứa Trúc Linh ẩm ướt, vội vàng ôm lấy hai người họ.


“Vâng, Trúc Linh biết rồi, sau này Trúc Linh sẽ không vậy nữa.”


“Được rồi được rồi, khóc cái gì nữa, cháu cũng đâu còn là trẻ con nữa. Mau xuống tầng ăn sáng đi, dì đã phần cho cháu rồi. Cơm trưa ăn muộn một chút để cháu tiêu hóa đã.” Quý Thiên Kim dịu dàng nói, lúc này ông ta không hề nóng nảy gì.


Mọi người đều sống để yêu thương, người vì yêu mà chết thì có tư cách gì để nói Hứa Trúc Linh?


Mọi người đều lần lượt rời đi, Tân Nhâm Thành không ngừng dụ dỗ Quý Thiên Kim, bảo bà ấy hãy mở rộng trái †im ra.


Vào lúc này, điện thoại của ông ta bỗng vang lên. Là một số điện thoại lạ.


Ông ta khế nhíu mày, sau đó nghe máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK