Phó Thiết Ảnh đỡ Nhạc Tư đứng dậy, ngay lúc này thì chuông điện thoại của anh ta vang lên.
_Anh ta nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, nhíu mày thật chặt, không khỏi cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn chậm rãi ấn nghe điện thoại.
“Bố.”
Phó Thiết Ảnh bình tính nhẹ nhàng nói ra một chữ này nhưng bàn tay lại lặng lẽ năm chặt lại.
“Hắc Ảnh, mấy ngày nay bố không liên lạc với con mà cũng chẳng thấy con đến tìm bố, có phải là quên mất người bố này rồi phải không?” Phó Minh Nam cười nói nhưng không hiểu sao nụ cười của ông ta lại có vẻ âm u khác thường.
“Là do con không tốt, gân đây tập trung đối phó với Cố Thành Trung nên có chút sơ suất.”
“Không sao, con không đến gặp bố thì bố sẽ chủ động đến tìm con, độc trong người Hứa Trúc Linh ra sao rồi?
Diên đã mở miệng hỏi thuốc giải ở chỗ bố rồi, hơn nữa còn đồng ý với bố một điều kiện không tồi, cậu ta muốn con bảo đảm an toàn cho Hứa Trúc Linh, cho nên con tuyệt đối không được bốc đồng làm hại cô ta đâu.”
“Con nhớ rồi.”
Đúng lúc này thì cô nhóc trên giường như đang mơ thấy chuyện gì đó chẳng lành nên khẽ thút thít một tiếng.
Âm thanh truyền vào điện thoại làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt kỳ lạ.
Mà tim của Phó Thiết Ảnh lúc này cũng căng thẳng thắt chặt lại. Truyện Dị Giới
Phó Minh Nam vừa nghe thấy vậy thì liền nghi ngờ hỏi: “Chỗ con có người sao? Lại còn là phụ nữ nữa?”
“Người giúp việc.”
Phó Thiết Ảnh bình tĩnh nói.
“À, hóa ra là như vậy, tối nay qua đây đi, bố chờ con ở biệt thự BaDe.”
“Vâng, thưa bố.”
Phó Thiết Ảnh cúp điện thoại, sau đó nhìn cô nhóc đang ngủ say trên giường bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Khoảnh khắc ấy, trái tim của anh ta thắt chặt lại, tưởng như chỉ cân một ngọn gió hay một ngọn cỏ nào có lướt qua cũng đủ để làm đứt dây đàn đang căng cứng.
Phó Thiết Ảnh từ một người không có kế hoạch cho tương lai, sống thêm một ngày nữa cũng cảm thấy phiền phức.
Nhưng hiện giờ lại muốn thận trọng tính toán từng li từng tí một.
Anh ta không biết thích và yêu là gì.
Anh ta chỉ biết răng anh ta không muốn cô ấy chết, cũng không muốn để cho cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Lại càng không muốn để cô ấy rời xa mình.
Châu Vũ ngủ rất lâu, mãi đến tận đêm khuya mới chậm rãi tỉnh lại, nên bụng cô ấy đã bắt đầu đói cồn cào.