“Hả?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì lặng đi một chút, nhìn theo tâm mắt của anh thì thấy sắc mặt hơi trầm xuống của Úy Như, sợ tới mức tỉnh luôn.
“Mẹ… mẹ chồng? Sao mẹ lại tới đây?”
Cô vừa nghĩ đến chuyện mình vừa thất lệ, hận không có cái lỗ nào để chui xuống.
Xấu hổ chết mất, nãy mình vừa làm hành động vừa mất liêm sỉ vừa ngượng ngùng gì vậy?
“Vợ chồng son ân ái là được rồi, nhưng mà… Đây là nơi làm việc, từ khi nào mà con lại không phân biệt nổi đâu là công ty vậy, lại còn mang người nhà tới đây? Bố con… Cố Chí Thanh còn chưa từng làm như vậy, công là công, tư là tư, phân biệt rõ ràng.”
“Cô ấy là vợ tổng giám đốc tập đoàn Cố Linh, tất cả những gì con có một nửa đều là của cô ấy. Cô ấy tới đây, không có gì là không ổn cả.
Nói không chừng giờ bố cũng rất hối hận, lúc trước phân biệt công tư quá rõ ràng, bõ lỡ rất nhiều thời gian gặp mẹ”
“Được rồi, nói hươu nói vượn, ngụy biện vô lý?”
Vừa gặp Cố Thành Trung, chỉ biết anh trầm mặc ít nói, nghiêm túc cẩn thận, không giống kiểu người có thể nói lời âu yếm.
Không nghĩ rằng giờ lại nói tiếp đạo lý rõ ràng, lại còn dạy dỗ ngược lại bà ấy.
Bà ấy vốn vì chuyện đứa nhỏ mà có rất nhiều bất mãn với hai người, hơn nữa Tạ Quế Anh lại còn thôi miên, thêm dầu vào lửa.
Hiện tại phải nhìn thấy… Cố Thành Trung cưng chiều Hứa Trúc Linh như vậy, công ty không phân biệt nổi, bà ấy lại càng thêm ghét đứa con dâu này.
Sự yêu thích ngày hôm qua, hiện tại gần như đã bay hết.
“Đúng rồi, không phải mẹ tới tìm con nói chuyện sao? Mẹ định nói gì với con?”
“Trúc Linh, tôi hơi khát, cô đi rót cho tôi cốc nước”
“Vâng ạ”
Hứa Trúc Linh không phải kẻ ngốc, cô biết những lời tiếp theo không dành cho mình nghe.
Cô định ngoan ngoãn đi ra thì bị Cố Thành Trung nắm tay lại.
Anh trực tiếp gọi điện cho thư ký, yêu cầu đưa trà nóng vào.
“Trúc Linh là vợ tổng giám đốc, không thích hợp làm việc vặt, để cho người khác mang tới đi.”
“Con dâu rót cho mẹ chồng chén trà là không được sao?”
Phu nhân nhíu chặt mày.
“Vâng, vậy mẹ muốn uống gì, con và Trúc Linh cùng…”
“Được rồi, được rồi, em có việc phải đi trước đây mọi người cứ nói chuyện đi nhé”
Hứa Trúc Linh vội vàng cắt lời của Cố Thành Trung, cô đã ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây rồi đó.
Cô vội vàng thoát khỏi cánh tay của Cố Thành Trung, không đợi anh nói thêm câu gì nữa mà lập tức rời khỏi.
Cố Thành Trung bất lực nhìn theo bóng lưng của cô, anh nhìn thấy mẹ đang hùng hổ mà tiến về phía này, chắc chắn là nhằm vào cô mà.
Anh muốn liều mạng mà bảo vệ cô, vậy mà cô lại chọn cách chạy trốn.
“Mẹ muốn nói gì với con sao?”
“Con không có gì muốn nói với mẹ sao? Vậy đứa trẻ kia là như thế nào?”
“Trúc Linh đã nói với con rồi, đứa trẻ kia không phải là con ruột, nhưng còn hơn cả con ruột, sau này đứa trẻ sẽ gọi con là bố, gọi là mẹ, như vậy là đủ rồi”