Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1418


Bà Cố nghe thấy những lời này liền vội vàng gật đầu.


“Chỉ cần hai đứa sống tốt với nhau là được, cô không cầu mong gì khác!


Đời này của cô cũng là thế rồi, chỉ mong hai đứa có thể êm đẹp, cô thật sự đã nợ nó quá nhiều rồi…”


Bà Cố vô cùng cảm khái nói, dường như lại nhớ tới chuyện cũ gì đó.


Bà ấy lau đi nước mắt ở khóe mắt, ngữ khí cực kỳ trâm trọng.


Hứa Trúc Linh đỡ bà ấy dậy sau đó liền thở phào một hơi, dù thế nào mình cũng không thể giận dõi với mẹ chồng được.


Chẳng qua bà Gố thật sự rất xinh đẹp, ăn mặc quý giá, cử chỉ ưu nhã, đúng là đoán không ra tuổi, nhìn dáng người và khuôn mặt thì cứ tưởng là một người phụ nữ chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi.


Một người mẹ xinh đẹp thế này có sinh ra đứa con đẹp trai như vậy thì cũng không có gì lạ.


Bà Cố ở lại uống ly trà, nói không ít chuyện thú vị của Cố Thành Trung thời còn nhỏ.


“Lúc nhỏ nó không thích cười, cả người nhìn cực kỳ nghiêm túc. Lúc đầu cô và ba nó còn lo không biết nó có phải bị mặt liệt không nên đi bệnh viện rất nhiều lần, bác sĩ nói nó không có vấn đề gì, chỉ là quá thâm trâm mà thôi, giống như một ông cụ non vậy.”


ˆ “Thiện Linh hoạt bát, sẽ dẫn theo nó đi chơi. Hai anh em nó đều thông minh, thứ gì cũng vừa học là biết ngay, một buổi sáng cũng đã làm hết bài tập cả ngày, buổi chiều thì theo Chí Thanh học bắn cung cởi ngựa, taekwondo…”


“Bọn…bọn họ không có tuổi thơ sao?”


Hứa Trúc Linh cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, nhịn không được cắt ngang hỏi.


Bà Cố nghe thấy lời này liền đột nhiên im lặng, mở miệng định nói tiếp câu chuyện lại phát hiện ngay cả một chữ mình cũng không thốt ra được.


Trên mặt bà ấy hiện lên vẻ ảm đạm, nói: “Sinh ra ở nhà họ Cố thì làm gì có tuổi thơ gì đáng nói chứ. Huống chỉ lúc đó Cố Triệt cũng không còn nhỏ nữa, sợ hai anh em nó tranh giành quyền thừa kế nên ngoài sáng trong tối cũng có rất A”


nhiều lần muốn mưu hại hai mẹ con cô.


“Cố Chí Thanh có thể bảo vệ cô, nhưng hai đứa con của ông ấy phải đi học, sao mà bảo vệ được? Trùng hợp thân thể cô cũng dần dần không ổn, căn bản không có năng lực chăm sóc bọn nó. Nếu cô đi rồi thì con đường của bọn nó sẽ càng khó đi hơn, vậy nên cô đưa bọn nó ra nước ngoài. Tuy xa nhưng an toàn, như vậy có thể xóa đi lòng nghỉ ngờ của Gố Triệt. Một lần chia cách này…không ngờ lại đã qua hai mươi năm, cô không xứng làm mẹ của bọn chúng.”


“Cô là thây vỡ lòng của bọn chúng nhưng lại dạy hư bọn chúng. Cô khiến chúng nó buổi tối không được ngủ say, nhất định phải giữ tính cảnh giác đề phòng bị ám sát. Cô bảo chúng nó không được thả lỏng, không được đi chơi, nhất định phải bỏ công sức học tập nhiều hơn, học thêm càng nhiều thứ mới có thể đứng vững chân trong xã hội”


“Cô bảo bọn nó không được tranh chấp với người khác, bởi vì thế lực nhà họ Cố không thể chống lưng cho bọn nó, bọn chúng bắt buộc phải học được cách nhẫn nhịn, âm thầm đợi mình trở nên mạnh hơn, có bị người ta đánh cũng đừng dê dàng đánh lại.”


“Cô dạy bọn chúng không được giao ra hết mười phần thật lòng của mình cho người khác, không được đem quyền làm tổn thương mình giao vào tay người khác!”


“Đây chính là con cháu nhà họ Cốt”


Bà Cố lau mắt, đôi con ngươi đỏ hồng nhìn cô, nhưng trong mắt lại không có chút hối hận nào.


Trong lòng Hứa Trúc Linh phút chốc liền tràn đầy phức tạp, bà Cố không hề hối hận, bà ấy là đang dốc hết sức bảo vệ con mình, thân là mẹ bà ấy cũng không còn cách nào.


Cô từng đoán ngày tháng từ nhỏ đến lớn của Cố Thành Trung chắc chắn không vui vẻ gì, nhưng bây giờ mới biết rốt cuộc là khó khăn tới nhường nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK