Cậu ta đột nhiên nhớ đến một câu nói.
Náo nhiệt chính là bọn họ, mà mình không có gì cả.
Có lẽ, đây chính là lý do mà cậu ta liều mạng muốn có được Hứa Trúc Linh.
Sau khi Hứa Trúc Linh giao đứa nhỏ cho dì Nguyệt, cô ấy tức giận nhìn Cố Thành Trung, nói: “Con lớn như vậy, anh không nhìn thấy sao?
Anh muốn em tức chết sao?”
“Đừng tức giận, anh quan tâm đến ân nhân cứu mạng, không ngờ con cũng ở bên trong.”
“Anh và Jane có lời để nói sao? Nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ với nhau em rất ngạc nhiên, sợ hai người sẽ đánh nhau trong phòng bệnh”
“Chồng em là người nhỏ nhen như vậy sao?”
“Đúng vậy, em thật sự sợ anh bắt nạt Jane, dù sao cậu ta cùng đang nằm trên giường bệnh. Anh nhỏ mọn cũng không phải ngày một ngay hai”
Hứa Trúc Linh nói như tất nhiên, anh biểu thị tổn thương.
Anh rõ ràng là một người đàn ông rộng lượng mà.
Nhưng…
Anh nghĩ đến cái gì đó, không nhịn được mỉm cười.
“Anh cười cái gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Cả đời này, e rằng anh chỉ nhỏ mọn như vậy đối với chuyện của em thôi”
Lời nói này ngoại trừ có chút bất lực, những thứ khác đều là cưng chiều ngọt ngào.
Dường như, cả đời này của anh đều bị cô ăn chắc rồi vậy.
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, trái tim run rẩy.
Chút tức giận vừa rồi, sớm đã không biết chạy đi đâu rồi.
“Em ở dưới tầng gặp Khương Tùng Anh, biết anh đã lo liệu hết mọi thứ”
“Ừ, là chuyện anh nên làm mà, may mà em không sao, nếu không anh thật sự sẽ hối hận cả đời này. Em quá to gan rồi, vậy mà đến cả anh cũng dám tính kế. Một mình em trở về, có thể đối phó được với Lucia sao?”
“Em không còn cách nào cả, em không thể lấy tính mạng của Cố Hy ra để chơi đùa được”
“Vậy anh cũng không cho phép em lấy tính mạng của mình ra đùa”
Vẻ mặt Cố Thành Trung đột nhiên trở lên nghiêm túc, trở lên nghiêm nghị lạnh lùng, quở trách cô.
Lần này, thật sự tức giận.
Anh không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào cả.
Hứa Trúc Linh mím môi, biết mình không còn lời nào để nói.
“Xin lỗi”
Nhịn một lúc lâu, mới nhả ra hai từ.
“Anh không cần xin lỗi, anh chỉ cần em”
Nói xong, đôi môi mỏng đè qua, nụ hôn này vô cùng bá đạo, tuyên bố chủ quyền.
Nụ hôn này, căn bản không để cho cô có Anh thật sự tức giận rồi, tức cô thế mà y thân mình ra mạo hiểm, tức cô thế mà lại gạt anh, tức cô vào thời điểm mấu chốt nhất, không phải dựa vào anh, mà là tự gánh vác một mình.
Anh là đàn ông, còn là chồng của cô nữa, nếu có chuyện gì cũng đều tự cô gánh vác, vậy còn cần anh làm gì nữa chứ?
Hứa Trúc Linh cảm nhận được sự đau đớn, bởi vì cánh môi bị mút mà sinh ra đau đớn nóng rát.
Người đàn ông này thật đúng là dã man, một khi nóng giận, lúc thì gặm lúc thì lại mút, đau chết cô mất.
Cô không đẩy anh ra được, biết trong lòng anh không thoải mái, cô cũng không có cản lại nữa ít kỳ đường xoay sở nào.