“Các người… Quan hệ của hai người tốt lên từ khi nào.
vậy?” Bạch Minh Châu nhíu mày, hai người đã thân mật đến mức thắt cà vạt cho nhau luôn rồi sao?
Thật đáng sợ…
“Sao em đột ngột quay về?”
Ôn Mạc Ngôn tùy tiện thắt nút cho xong rồi lập tức tránh xa Thiệu Kính Đình.
“Em quên mang theo ví nên về lấy”
Cô ấy vội vàng trở lại phòng ngủ, cầm ví rồi nói: “Tôi đi trước đây, các anh đừng có phá banh nhà đó. Thầy Đình, nếu anh ta dám bắt nạt anh thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh dạy dỗ anh ta”
“Anh ta vừa mới…” Thiệu Kính Đình định nói ra sự thật, nhưng bị Ôn Mạc Ngôn ngăn cản.
“Thầy Đình, cổ tay áo của anh cũng bị vặn kìa, còn áo sơ mi phải đóng thùng lại hết, không thể để lộ ra ngoài, không thì nhìn sẽ không đẹp. Minh Châu, em đi trước đi, Trúc Linh vẫn đang đợi em đó.”
“Ừ, vậy thì em đi đây. Hai người… hạn chế chút” Quả nhiên, nhìn thấy họ thì máu hủ nữ trong người cô ấy lại nổi lên. Khi hai người bọn họ đứng cạnh nhau trông vô cùng đẹp đôi, sao trước kia cô ấy không phát hiện ra nhỉ?
Ngay khi Bạch Minh Châu vừa rời đi, nét tươi cười trên mặt Ôn Mạc Ngôn lập tức chìm xuống, độ cong nơi khóe miệng trở nên lạnh buốt cứng đờ.
“Thầy Đình, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi. Anh cũng là người thông minh, hy vọng anh có thể làm ra chuyện sáng suốt. Tôi nói thẳng cho anh biết, cho dù tôi đã cưới vợ sinh con và không thể tái hợp với cô ấy được, thì anh và cô ấy cũng không có một chút hy vọng nào đâu.”
“Anh tự tin như vậy sao?”
Thiệu Kính Đình nhìu chặt mày lại, cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nghe được những lời này.
“Đúng vậy, anh tuyệt đối không có khả năng đâu. Anh vẫn nên sớm hồi tâm chuyển ý một chút, miễn cho đến cuối cùng người tổn thương lại là chính bản thân mình. Hôm nay tôi còn có việc nên không nhiều lời với anh nữa”
Thời điểm Thiệu Kính Đình rời đi, trong lòng vô cùng rối rắm. Anh ta rất không muốn thừa nhận những gì Ôn Mạc Ngôn nói là đúng.
Anh ta còn chưa kịp làm gì cả, nên nếu cứ rút lui như thế này thì thật sự đó không phải là việc mà một người đàn ông nên làm.
Cho dù đến cuối cùng anh ta là người bị tổn thương đi chăng nữa, nhưng dù thế nào thì anh ta cũng đã cố gắng hết sức, sẽ không phải hối hận.
Anh ta thật sự muốn xem xem, ba tháng sau, hai người rốt cuộc sẽ trở thành người xa lạ, lúc đó Ôn Mạc Ngôn ngăn cản anh ta như thế nào.
Bạch Minh Châu đến địa điểm đã hẹn trước, đó là một cửa hàng bánh ngọt.
Cố Thành Trung chọn một phần matcha ngàn lớp, chia thành hai phần. Phần nhỏ của Hứa Trúc Linh, phần lớn của anh.
Cô ăn xong phần của mình thì dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn vào đĩa của Cố Thành Trung.
“Đừng có nghĩ đến nữa. Dạo gần đây em nhân lúc anh bận rộn mà mua chuộc được thím Mai, ăn quá nhiều đồ ngọt. Bây giờ chỉ là cho em nếm thử để đỡ thèm mà thôi, em đừng ảo tưởng nữa”
“Nhưng phần anh cho em cũng quá ít rồi đó, anh thấy không? Em mới ăn có một miếng mà đã hết rồi”
“Em có thể nhìn anh ăn mà”
“Cố Thành Trung, anh xấu tính quá đi à. Hiện tại không phải là em muốn ăn, mà là cục cưng của anh muốn ăn đó.
Nó… Nó đang quậy trong bụng em nè, nó muốn ăn”
Hứa Trúc Linh ưỡn bụng ra, tỏ vẻ là đứa nhỏ muốn ăn.
Cố Thành Trung nghe vậy đưa bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên cái bụng hơi tròn trĩnh của cô. Biểu hiện mang thai của cô hơi chậm, đến giờ đã năm tháng rồi mà phần bụng vẫn chưa lộ rõ, cả người cô vẫn nhỏ nhắn như thế.
Anh chạm vào đó, đích thật là con đang đạp.
“Con muốn ăn?”
Anh hướng về bụng cô mà hỏi.
“Dạ muốn, dạ muốn. Em trả lời thay cho cục cưng”
“Sau khi sinh xong em muốn làm người béo phì à?”
Cố Thành Trung u ám nói.
Những lời này… dường như có phép thuật. Ngay khi vừa thốt ra, bụng cô yên tĩnh lại trong nháy mắt.