“Chú Strzyg: “Cô Linh, mời vào trong.”
Ông ấy cúi thấp người, ông ấy không phải quản gia nữa mà là một người hầu bình thường nhất ở đây.
Ông ấy cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Đột nhiên cô cảm thấy cay mũi, suýt chút nữa thì đã rơi nước mắt.
“Thực sự xin lỗi”
“Không thể trách cô Linh được, là do lòng tham của tôi, hy vọng cô và cậu chủ có thể hòa giải, kết quả lại biến cô và cậu chủ trở nên như vậy”
“Không phải lỗi của chú, tôi và cậu ấy sở dĩ biến thành như vậy là còn có nguyên nhân khác. Chú phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu Diên còn có thể trở về, cậu ấy nhất định hy vọng chú sẽ ở bên cạnh cậu ấy: “Cô Linh, thật ra cô cũng hiểu, cậu chủ sẽ không trở về được, vĩnh viễn cũng không thể trở về.”
Strzyga khẽ nói, giọng nói trầm thấp, buồn bã như kéo dài con đường thêm, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Cái nắng mặt trời chói chang, hiện tại vẫn là giữa mùa hè.
Nhưng lâu đài này được canh phòng rất nghiêm ngặt, không khí trầm thấp, cảnh tượng tất cả mọi người vội vàng, nhưng lại câm như: hến.
Cô vào đây, nhưng không thấy .Josh, Lance, Lucia, bà chủ.
Diên không chuyển đến tòa chính của lâu đài, cậu ta vẫn như cũ ở một nơi xa xôi.
Bọn họ đi rất lâu sau mới đến nơi.
Strzyga đứng ở cửa, xoay người nói: “Mời cô Linh, tôi sẽ không đi vào.”
Hiện giờ thân phận ông ấy hèn mọn, đã không còn tư cách tùy ý ra vào.
Hứa Trúc Linh nhìn theo bóng dáng Strzyga đi xuống, cảm thấy rất khó chịu.
Ông ấy nói đúng, Diên không thể trở về được, cô cũng không trở về được.
Nhưng con người vẫn không nhịn được mà hy vọng, ý nghĩ thật kỳ lạ, hy vọng gương vỡ lại lành, giống như mặt hồ, có viên đá rơi xuống làm mặt hồ chuyển động rồi lại tĩnh, còn có thể khôi phục lại bộ dạng trước kia.
Laura đứng chờ ở cửa đưa cô lên lầu, cô ta gõ nhẹ cửa phòng, cung kính nói: “Cậu chủ, cô Linh đến rồi”
“Vào đi”
Bên trong truyền đến âm thanh giọng nói nặng nề của cậu ta.
Cô còn chưa nhìn thấy người, chỉ là nghe được thanh âm, nhưng trái tim đã run nhè nhẹ.
Tay cô cầm nào nắm cửa lạnh như băng, cô cảm thấy có khí lạnh đến bức người.
Cô cố lấy dũng khí, đẩy cửa đi vào.
Cậu ta đứng ở phía trước cửa sổ, đón ánh sáng, cái bóng dài in trên mặt sàn.
Cảm giác cậu ta thực sự cô đơn, bóng dáng cô độc.
“Diên”
Cô ngập ngừng, nặng nề gọi tên cậu ta.
“Sau bao lâu, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến nhà Kettering tìm tôi: “Kỷ Nguyệt Trâm đã nói gì với cậu, cô ấy có lẽ đã tính sai rồi, cậu không nên tin tưởng cô ấy”
“Vậy thì tôi nên tin tưởng cái gì? Cô nói cho tôi biết đi, tin tưởng cái gì? Tin cô sao?”
Đột nhiên Diên bỗng phản ứng mạnh, xoay người lại tiến về phía cô.
Cô sợ tới mức vội lui từng bước về phía sau, không may lại đụng phải vào tường.
Nắm đấm, mạnh mẽ rơi xuống, mang theo gió lướt qua.
Cuối cùng, dừng ở phía sau cô, cú đấm làm lay động cả bức tranh trên tường.
“Tay cậu.”
“Lời của cô ấy, cô tin, Cố Thành Chung cũng tin, hiện tại cô lại muốn tôi không tin?”
“Tôi…” Hứa Trúc Linh bị làm cho á khẩu không trả lời được, không biết nên nói cái gì.