Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Hứa Trúc Linh nhìn Châu Vũ hỏi: “Không ngủ trưa sao?”
“Không, sắp đến tết nguyên đán, rồi cả giao thừa nữa, em đang suy nghĩ hoạt động năm mới.”
“Em muốn hoạt động trong cửa hàng hay muốn có người cùng em đón giao thừa?” Hứa Trúc Linh không nhịn được trêu ghẹo cô.
Tâm tư của cô gái nhỏ bị phát hiện, Châu Vũ cảm thấy rất xấu hổ.
“Chị Trúc Linh!”
“Được rồi, được rồi,việc trong cửa hàng em cũng không cần quan tâm nữa, dù sao cũng không có ai nghĩ đến.
Anh ta nhiều việc, không thể tìm em, có thể hiểu được. Gia nghiệp nhà họ Dương lớn, anh ta lại là người làm chủ, cho nên tất nhiên sẽ rất bận. Anh ta không thể tìm em, thì em có thể tìm anh ta. Vé máy bay chị đã nhờ người chuẩn bị xong, địa chỉ của anh ta chị cũng đã ghi cho em, bây giờ chỉ còn em có muốn đi hay không thôi.”
“Chị Trúc Linh, chuyện này…”
“Chị chỉ chuẩn bị cho em, em có thể không đi, dù sao quyết định cũng là của em.Gó nhiều loại bệnh như vậy nhưng bệnh tương tư lại là khổ nhất, có phải không?”
Cô cười nhẹ nhàng, có thể lúc nói lời này, trong lòng cô ngập tràn bi thương.
Nhiều loại bệnh như vậy nhưng bệnh tương tư vẫn là khổ nhất…
Cô xoay người rời đi, để lại Châu Vũ kinh ngạc nhìn tấm vé máy bay mà ngây người.
Cô vẫn nhớ rõ, lúc trước khi Cố Thành Trung mất tích, là Bạch Minh Châu cho cô tấm vé máy bay, để cô chủ động đi tìm Cố Thành Trung.
Nếu đã muốn nhìn rõ trái tim mình, thích anh ấy, vậy thì bước đến một bước có làm sao?
Chàng ky sĩ tự nguyện bảo vệ nàng công chúa một trăm đêm, nhưng anh chỉ canh gác chín mươi chín ngày, ngày cuối cùng lại không xuất hiện.
Bởi vì, chàng cũng cần công chúa đáp lại.
Chàng tình nguyện trả giá chín mươi chín đêm, dưới trời gió lạnh thẳng lưng, bảo vệ người con gái mà chàng yêu.
Cũng cần người con gái chàng yêu lấy hết dũng khí để bước ra khỏi cánh cổng đó.
Yêu và được yêu đều cần có dũng khí.
Cô nhắm mắt lại, những mảnh vụn ký ức mấy năm nay hiện ra trong đầu cô.
Cô và Cố Thành Trung đã đi cùng nhau, có ngọt có đẳng, trải qua sinh tử đau khổ, cùng từng cãi nhau âm ï.
Hai người vẫn còn sống, chỉ cân còn sống là còn hy vọng, cô không thể từ bỏ.
Vào buổi chiều ngày khai công, Châu Vũ cầm tấm vé máy bay xuất hiện †rước mặt cô, cô muốn đi tìm Dương Việt.
Hứa Trúc Linh đối với quyết định này của cô một chút cũng không bất ngờ, dặn dò lên lên đường bình an.
Châu Vũ đi rồi, bên cạnh cô trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng mà hoa của Dương Việt vẫn được đưa đến môi ngày.
Ba ngày sau khi Châu Vũ xuất ngoại, gọi điện thoại cho cô, nói bản thân không tìm được Dương Việt Đến khách sạn Dương Việt ở, cũng không hỏi thăm được gì.