Cô trở lại ghế thì nhìn thấy hai người đàn ông đang ăn uống linh đình, anh một ly tôi một ly. Hết cách rồi.
Cô mời rượu nhưng hình như hai người họ giống như ngầm phân cao thấp với nhau, không ai chịu nhường ai mà cứ hết ly này đến ly khác.
Nhưng Bạch Minh Châu biết tửu lượng của Ôn Mạc Ngôn, còn Thiệu Kính Đình là giáo viên rất ít uống rượu nên sẽ không thể vượt qua Ôn Mạc Ngôn.
Chẳng bao lâu sau, dạ dày của Thiệu Kính Đình nôn nao rồi bất đắc dĩ phải chạy vội vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo.
“Anh cũng thật là”
Bạch Minh Châu trợn mắt nhìn Ôn Mạc Ngôn rồi lập tức đuổi theo.
Ôn Mạc Ngôn thấy vậy thì cau mày lại, cầm ly rượu thả lỏng trên tay.
Bạch Minh Châu đi theo Thiệu Kính Đình mà suýt chút nữa đã đâm đầu vào nhà vệ sinh nam, rồi lại bị Ôn Mạc Ngôn kéo tay lại.
“Anh làm gì vậy?”
Cô ấy sửng sốt.
“Đây là nhà vệ sinh nam”
“Nhưng Thiệu Kính Đình, anh ta…”
“Để anh”
Ôn Mạc Ngôn nhíu mày tỏ vẻ không vui.
“Anh sẽ không lợi dụng anh ta say rượu mà nhấn anh ta xuống bồn cầu đó chứ?”
Trong lòng Bạch Minh Châu có hơi sợ hãi lo lắng vì cô ấy sợ Ôn Mạc Ngôn quá kích động.
Ôn Mạc Ngôn nghe nói như thế thì trong chớp mắt khuôn mặt của anh ta trở nên u ám đáng sợ: “Anh ở trong lòng em chính là người đáng sợ như vậy sao?”
Anh ta nhíu mày, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng đau khổ nhàn nhạt.
Bạch Minh Châu cũng biết mình đã nói sai. Cảm xúc gần đây của anh ta luôn thay đổi thất thường nên cô ấy khó tránh khỏi có chút lo lắng mà thôi.
Cô ấy muốn giải thích nhưng lại không biết mình nên nói gì trong tình cảnh này.
Cuối cùng, cô ấy mím môi, không nói được gì.
Anh ta nhìn cô ấy thật sâu rồi nói với giọng điệu lạnh lùng: “Bạch Minh Châu, em làm anh thất vọng quá rồi.”
Dứt lời, anh ta buông tay cô ấy rồi đi vào phòng vệ sinh nam.
Những lời này… tựa như một cơn mưa đá rơi xuống trái tim cô ấy khiến nó run lên từng hồi.
Cô ấy ngước mắt lên, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng anh ta, đột nhiên cảm thấy… anh ta thật cô độc.
Một năm này, cô ấy không ở bên cạnh bầu bạn với anh ta… anh ta đã vượt qua thế nào?
Thiệu Kính Đình nôn mửa rất nghiêm trọng, thậm chí còn làm bẩn quần áo của Ôn Mạc Ngôn. Ôn Mạc Ngôn không hề phàn nàn gì mà khiêng anh ta trở về căn hộ và nấu một ít canh giải rượu.
Cô ấy muốn làm cùng nhưng Ôn Mạc Ngôn làm rất cẩn thận, khiến cô ấy cũng không còn cách nào.
Sau khi xong xuôi, Thiệu Kính Đình nghỉ ngơi trong nhà, còn bọn họ cũng đến lúc trở về Hai người không nói một lời nào, bầu không khí khá nặng nề.
Lúc Ôn Mạc Ngôn đang giải quyết công việc, cô ấy không dám quầy rầy, chỉ yên lặng pha một tách trà định đưa cho anh ta, nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Ôn Thanh Hoàn ở trong phòng.
Bọn họ đang trò chuyện video.
Hiệu quả cách âm trong nhà không tốt, cô ấy lại đứng ở cửa nên ít nhiều cũng có thể nghe thấy.
“Công việc tiến triển thuận lợi chứ?”
“Dạ, khu du lịch ven biển đã bắt đầu đầu tư và phát triển rồi. Một năm sau có thể hoàn vốn, lợi nhuận khoảng…”
“Được rồi, được rồi, em không cần phải nói với chị kỹ càng như vậy đâu, chị đã không quan tâm đến chuyện của gia tộc nữa rồi. Em cũng biết đó, thứ chị quan tâm không phải là công việc của em mà là chuyện khác.
Em và Bạch Minh Châu đã trở thành quá khứ rồi. Bây giờ Christie vẫn đang chờ em, đứa bé lại lên cơn sốt rồi, em có biết hay không?
Nó vừa mới nói được không bao lâu, em đã không đếm xỉa tới mà chạy đến Đà Nẵng. Em nói là tới đây để kinh doanh, em cho rằng Christie có thể tin tưởng lời nói dối của em sao?
Chuyện này vẫn chưa truyền đến tai ông bà thông gia, rõ ràng là do cô ấy giấu giếm cho em. Nếu không em có thể được yên thân mà ở đây à?
Chị biết em không có tình cảm với Christie, em cưới cô ấy là bởi vì em mất trí nhớ nên mọi chuyện mới ra như thế.
Nhưng đứa nhỏ cũng là con ruột của em mà, đúng không?”
“Đúng là con ruột. Em đã làm xét nghiệm, quả thật là của em”
“Vậy mà em còn làm xét nghiệm? Em cho Christie biết chuyện này, cô ấy nghĩ như thế nào?”
Ôn Mạc Ngôn nghe xong, chẳng nói câu nào.