Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1071


Sau khi đóng cửa sổ thì cô ấy đi vào phòng ngủ của Thiện Ngôn.


Chính xác mà nói, đây là một phòng ngủ của Ôn Mạc Ngôn.


Vừa bước vào thì cô đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cho dù đã hơn nửa năm không vào đây.


Màu rèm cửa, cây xanh ngoài ban công, những cuốn sách trên giá sách đơn sơ…


Tất cả đều do chính anh ta thiết kế, giống như căn hộ ở Đà Nẵng.





Màu trắng đơn giản, trang nhã và sang trọng, trông không giống một người kinh doanh chút nào, cũng không giống một người giao du trên bàn rượu.


“Minh Châu”


Đúng lúc này thì một giọng nói thân thiết vang lên sau lưng.


Trái tim cô ấy run lên lập tức quay lại, nghĩ rằng cô ấy sẽ nhìn thấy Thiện Ngôn nhưng mà không ngờ đến… đó là ảo giác.


Cô ấy biết rất rõ mọi thứ trước mắt đều là giả dối, nhưng mà vì quá nhớ nhung, không thể buông bỏ nên cô ấy mới chìm đắm vào sự xuất hiện của anh ta hết lần này đến lần khác. Ôn Mạc Ngôn đứng sau lưng cô ấy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, dáng vẻ sạch sẽ dịu dàng. “Anh đã đến rồi, Ôn Mạc Ngôn” “Bởi vì em nhớ anh cho nên anh đã đi ra, anh luôn ở trong trái tim em có phải không?” Ôn Mạc Ngôn tiến lên vuốt má cô ấy. “Đừng khóc, nhìn em khóc thì anh sẽ cảm thấy xót xa” Anh ta đưa tay lau nước mắt cho cô ấy, cô ấy vội vàng lau nước mắt, liên tục lắc đầu nói: “Em sẽ không khóc, được gặp anh là chuyện rất hạnh phúc cho nên em không khóc. Em và… Thiện Ngôn sắp kết hôn, em đã nghĩ là mình hoặc là sống cô độc trong quãng đời còn lại hoặc là trở thành cô dâu của anh, nhưng em không ngờ…”




“Tại sao em không yêu Thiện Ngôn, anh ấy không phải là anh nhưng dù sao thì anh ấy cũng là một phần của anh mà không phải sao?”


“Linh hồn khác biệt..”


“Khác ở chỗ nào?”


“Người đàn ông em yêu không giỏi nói chuyện, trong lòng chúng ta ai cũng có đau khổ, đều cầm dao tự đâm chính mình, nhưng mà chúng †a vẫn mỉm cười và giả vờ như không sao. Chúng ta nói rằng chúng ta không yêu nhau nhưng thực ra chúng ta yêu đến chết đi sống lại, tự hành hạ bản thân để hành hạ lẫn nhau”


“Em đã cùng anh trải qua quá nhiều chuyện, không phải biến thành người giống như vậy là có thể thay thế được. Kinh nghiệm và tình cảm là những thứ không thể thay thế, khi gặp nguy hiểm thì anh sẽ lao đến bên em ngay lập tức. Anh cũng sẽ không ngừng leo tường chỉ để lấy chăm sóc em khi em bệnh. Anh sẽ nhìn em đỏ mặt, ngượng ngùng và từ chối mọi sự lấy lòng của phụ nữ. Anh sẽ nấu ăn cho em, ngay cả khi hai chúng ta đang giận dỗi, thì anh cũng sợ em đói”


“Em hoàn toàn không thể đưa những kinh nghiệm này cho một người khác, ngay cả khi hai người hoàn toàn giống nhau”


“Nhưng mà, anh đã đi rồi, anh không thể ôm em nữa, cũng không thể cho em ấm áp, nhưng mà Thiện Ngôn thì có thể”


“Không… không giống nhau, anh có thể rời xa em nhưng anh không thể đẩy em vào vòng tay của người khác!”


Cô không ngừng khóc và nắm chặt tay anh ta.


Thiện Ngôn đứng ngoài cửa, nhìn rõ hết mọi chuyện, cô ấy đang nói chuyện với không trung một mình.


Anh ta đang dựa lưng vào tường, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.


Đúng lúc này thì Cố Cố bước ra.


Anh ta dân theo Bạch Minh Châu trở về, khi nhận được tin này thì Ôn Thanh Hoàn cũng vội vã chạy đến để đích thân xử lý cuộc hôn nhân của anh ta, coi như bù đắp cho Ôn Mạc Ngôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK