“Anh ta cũng vậy.”
Hắc Ảnh chỉ nói bốn chữ lạnh như băng.
Châu Vũ mở to mắt nói: “Anh ta làm gì sai chứ?”
“Anh ta nhìn em, còn dám suy nghĩ bậy bạ.”
Hắc Ảnh kéo Châu Vũ đi, không quay đầu lại nói.
Cô ấy tiến vào thanh máy, cánh cửa thang máy dần đóng lại, cô nhìn thấy vẻ mặt người phục vụ kia trở nên trắng bệch, đôi mắt như mất hồn, có lẽ đã biết mình không còn đường sống nữa.
Nội tâm Châu Vũ khế run lên.
Hắc Ảnh kéo cô ấy, cánh tay nóng ran, rõ ràng là một người đang sống sờ sờ, sao lại có thể… sao lại có thể tàn nhân như thế.
Anh ta làm gì sai chứ?
“Là… là anh, là anh bảo tôi mặc như thế này, là anh gây phiên phức như vậy, sao anh không trừng phạt chính mình mà lại trừng phạt bọn họ chứ? Đây là cái đạo lý gì!”
– Châu Vũ căn chặt răng, gần từng câu từng chữ nói.
Cánh tay nhỏ nắm thật chặt thành quyền, dùng sức thoát khỏi bàn tay to lớn của anh ta.
Hắc Ảnh xoay người nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy đỏ bừng như một con thú nhỏ bị thương.
Bởi vì tức giận mà ngực đập phập phồng liên hồi.
Ánh mắt anh ta dừng trên đó, căn bản không có ý rời đi.
Cô cảm thấy nhục nhã, giơ tay che lấy người.
“Tôi hỏi em nhét”
“Đạo lý cá lớn nuốt cá bé em không hiểu sao? Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, tôi đứng ở nơi cao nhất nên tôi có thể tùy ý xử lý bọn họ.”
“Trong mắt anh rốt cuộc có pháp luật hay không, anh đang phạm pháp đấy!
“Luôn có vài nơi pháp luật không được nhắc đến, thế giới này không có ai là trong sạch cả. Có điều em ngu xuẩn như vậy mà vần có thể sống đến tận bây giờ, đúng là không dễ dàng, sao em lại không bị ai lừa vậy?”
“Cho nên… tôi mới gặp phải anh đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, nước mắt đã làm nhòe đôi mắt cô ấy từ lúc nào không hay.
Hắc Ảnh nghe được lời này, cả người đột nhiên cứng đờ.
Lời vừa nói ra, Châu Vũ cũng ý thức được là không đúng.
Mọi chuyện đều đã qua rồi, nhắc lại còn có ý nghĩa gì chứ.
Dù sao, cô ấy cũng sẽ không bị mắc mưu nữa, bởi vì sẽ không có cơ hội như vậy nữa!
Châu Vũ rũ mắt xuống, không muốn nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta mang một chiếc mặt nạ không một ai biết, mê hoặc trái tim của bao nhiêu người.
-_ Có lẽ đã dùng chiêu thức như vậy đi lừa biết bao cô gái rồi, Châu Vũ tuyệt đối không phải người đầu tiên.
“Hắc Ảnh… người phục vụ đó vô tội, anh ta không đáng chết, anh đuổi việc anh ta cũng được, hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ? Anh coi như… coi như tích đức cho chính mình, được không?”