Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1386


Chủ yếu chính là vẫn còn trẻ, không có trẻ con, dù sao thì Cố Hy và cô cũng không có quan hệ huyết thống, nên nuôi cũng không làm cho người khác phải phản cảm.


Mỗi lần Hứa Trúc Linh nhìn thấy những tin tức này, đều cảm thấy đầu đau.


Hiện giờ ngay cả nhà họ Quý cô cũng không dám về, mỗi một lần đều đi đến nhà họ Ngôn lánh nạn.


Vừa về nhà, thì sẽ bị kêu đi xem mắt ngay, đúng là phong tục truyền thống của nước nhà mà.


Cô không ngờ rằng, thế mà đến cả mình cũng tránh không được!


Sau khi nhà hàng đã khai trương, cô bận đến xoay mòng mòng, đợi cho mọi thứ đều đã đi vào guồng xoay ổn định, cô sẽ xin nghỉ hai ngày, rồi để cho Châu Vũ coi sóc mọi thứ đi.


Ngôn Phúc Lâm làm việc tại nhà, thì cô cũng ở nhà nghiên cứu thực đơn mới.


Nếu anh ta đến công ty đi làm, thì cô cũng sẽ lén lút mà đi theo, trà trộn vào phòng chụp ảnh, nghiên cứu nước hoa, trái lại còn khiến cho mỗi ngày trôi qua được vô cùng thoải mái không gì sánh được.


Hóa ra sau khi rời khỏi Cố Thành Trung, mình vậy mà còn có thể sống tốt như thế.


Song mỗi khi an tĩnh lại, lúc đêm khuya tĩnh lặng không người, lại cảm thấy dưới đáy lòng đầy trống vắng.


Tựa như… có một thứ gì đó đã sụp đổ, không thể bổ khuyết vào được nữa.


“Anh, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, vừa ngon vừa dinh dưỡng.”


Hứa Trúc Linh mượn phòng bếp của công nhân, làm cơm trưa cho Ngôn Phúc Lâm.


Ngôn Phúc Lâm nhức đầu mà đỡ lấy trán: “Trúc Linh, nếu em cứ luôn trốn ở nơi này của anh, thì anh sợ dì Quý sẽ qua đây ăn thịt anh mất!”


“Anh hãy thương xót em một chút đi, em thật sự không muốn đi xem mắt đâu, em chỉ vừa mới ly hôn thôi mà?”


“Vậy em cũng hãy thương xót anh với, với tư cách là anh của em anh thật sự sẽ chết mất. Em có biết dì Quý gọi điện thoại cho anh nói gì không? Là muốn anh cố gắng mà theo đuổi em tới tay, lại tiếp nối tiên duyên đói”


“Không phải chứ? Anh… Đã lâu như vậy rồi, anh chắc sẽ không…”


Hứa Trúc Linh nhìn anh với vẻ khiếp sợ, có hơi sợ hãi.


Chuyện đã qua lâu đến vậy rồi, bố mẹ nuôi qua đời để lại cho anh một cú sốc rất lớn, tuy giờ đây đã phấn chấn lên rồi, song lại đã thiếu đi sự dịu dàng của ngày xưa, cả con người đều đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều lần.


Thế nhưng ở trước mặt mình, anh ấy vẫn là người anh trai như ngày trước, nói cười ấm áp.


“Đừng lo lắng, anh tất nhiên là sẽ không rồi. Huống chỉ hiện giờ anh bận chết đi được, thì sao mà còn thời gian để nói chuyện yêu đương chứ. Anh chỉ muốn làm cho tập đoàn Phát Đạt ngày càng trở nên lớn mạnh hơn thôi, không làm cho… bố mẹ phải thất vọng là được rồi. Em đó, mãi mãi sẽ vấn là em gái của anh, người nhà của anh, anh sẽ không có bất cứ một suy nghĩ khác gì với em đâu, anh chỉ muốn là muốn hậu thuẫn vững chắc của em thôi, đã hiểu chưa?”


“Cảm ơn anh.”


Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, thì cảm thấy trái tim cũng mềm đi một chút rồi.


Mùi vị được anh cả cưng chiều, đúng là rất tốt.


Ngôn Phúc Lâm nở nụ cười, đành cam chịu mà vò tóc ngắn trên đầu: “Em muốn trốn thì cứ trốn đi, anh cũng chỉ đành chịu thôi, chỉ mong dì Quý đừng giết anh là được.”


Ngôn Phúc Lâm cười nhạt, dịu dàng nhìn qua Hứa Trúc Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK