Mà Cố Trường An chỉ đơn giản nghĩ nếu Hứa Trúc Linh ở thêm một đêm, cậu ta có thể ngắm nhìn cô nhiều thêm một chút.
“Đúng vậy, đường đêm không dễ đi, ở lại đây đi. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không có gì đâu.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị gì nữa, cả tôi và anh rể cô đều đã nói vậy rồi, còn từ chối gì nữa, tôi sai người dọn dẹp lại phòng cho cô.”
Đa nói đến vậy, cô cũng không tiện từ chối đành phải đồng ý.
Trong lòng mơ hồ bất an, cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Không nghĩ ra, cô đành gọi báo Khương Anh Tùng, nhờ anh ta ngày mai hãy tới đón, cô tạm ở lại nhà họ Hứa một đêm.
Buổi tối Hứa Trúc Linh video call với Cố Thành Trung cũng báo với anh mình đang ở nhà họ Hứa.
Cố Thành Trung dặn dò cô hết sức cẩn thận, bảo cô mai rời đi sớm một chút, anh quả thật không an tâm về loại người lá mặt lá trái nhà họ Hứa này.
Hứa Trúc Linh đơn thuần, anh và Khương Anh Tùng không ở bên cạnh, lỡ xảy ra chuyện gì, anh không thể ngay lập tức trở về.
Cô gật đầu, thay quần áo ngủ nằm sấp trên giường, đôi chân trắng noãn đong đưa qua lại, vừa video call vừa ghi chép gì đó.
Cô vừa rồi đã hỏi dì Lưu cách làm thịt viên, bây giờ đang ghi lại. Chờ cô học được sẽ làm cho Cố Thành Trung ăn.
Sau khi viết xong, cảm thấy buồn ngủ nên cô chúc ngủ ngon với Cố Thành Trung rồi liền chui vào chăn.
Hứa Trúc Linh nằm mơ, mơ thấy Chân Huyên truyện.
Cũng không biết mình là phi tần gì, vừa tiến cung đang ở ngự hoa viên ngắm hoa thì đụng phải Hứa Đan Thu.
Hứa Đan Thu mang theo bụng bầu, khóe miệng mang ý cười xấu xa.
Sau đó liền té ngã trên đất, gắt gao nắm lấy tay cô, gào khóc tố cáo cô đẩy cô ta, muốn mưu sát hoàng tử.
Hứa Trúc Linh trăm miệng cũng không thể cãi, thái giám cung nữ vây quanh ngày càng nhiều.
Sau đó đại thái giám bên cạnh hoàng thượng đến ban thánh chỉ.
“Hứa Trúc Linh mưu hại hoàng tự, đánh chết.”
Nà ní?
Đánh chết?
Có phải quá tàn nhẫn không, không phải cô là vai chính sao?
Trong lúc cô còn mơ hồ, thi vệ đã bắt cô lại, bắt đầu đánh.
“Ầm.”
Đau quá!
Hứa Trúc Linh ngã dập mông xuống đất, phát ra tiếng rên đau đớn, ngay cả lời hỏi han của Cố Thành Trung cũng bị lấp mất.
Hứa Trúc Linh tỉnh táo lại, nhìn xung quanh mới nhận ra mình vẫn ở trong phòng, chứ không phải ngự hoa viên.
Mông vẫn không sao, không có máu thịt đầm đìa.
Nguy thật!
Cô vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cả người đều là mồ hôi lạnh, cửa sổ không đóng, gió lạnh không ngừng lùa vào.
May chỉ là một giấc mơ!
Giấc mơ này khiến cô bị dọa không ít, quyết định ngày mai không cần ăn sáng, cứu trực tiếp rời khỏi thì hơn.
Cô đặc biệt đặt báo thức rất sớm, sáu giờ sáng hôm sau liền bò dậy.
Vội vàng rửa mặt, sau đó gọi điện thoại cho Khương Anh Tùng để anh ta nhanh đến đón cô.
Cô vội vã xuống lầu, không nghĩ tới lúc ở cầu thang lại đụng phải Hứa Đan Thu.
Trong chớp mắt thấy cô ta, cô lập tức nhớ tới giấc mơ đêm qua.
Cô nhìn chằm chằm bụng Hứa Đan Thu, theo phản xạ mà lùi về phía sau.
“Cô rất sợ tôi sao?”
Hứa Đan Thu cười nói.
“Chị dậy sớm vậy, mọi người ăn sáng đi, bọn tôi phải về luôn đây, nhà có chút việc.”
“Hứa Trúc Linh, cô còn nhớ lần trước khi ở ngôi nhà này không? Cô mồm mép lanh lợi, phản bác từng lời của tôi khiến tôi không nói được gì. Bây giờ, vẫn là ở trong ngôi nhà này, cô hiện còn dám nói những lời đó với tôi không?”
“Không… Không dám..”
Cô ta mang thai, cô ta là lão đại, Hứa Trúc Linh sao dám đắc tội.
“Hứa Trúc Linh, cô cho là mình có thể thuận lợi gả vào nhà họ Cố sao?”
“Chị… Lời này là có ý gì?”
Hứa Đan Thu sải bước tiến lên, dùng sức mà nắm chặt lấy cổ tay cô, khiến Hứa Trúc Linh có chút đau.
Hứa Trúc Linh muốn giãy giụa nhưng không dám dùng sức, dù sao lúc này bọn họ đang đứng trên cầu thang.
“Hứa Đan Thu, chị buông tay, chị đang mang thai, tôi không muốn chấp nhặt với chị.”
“Cô còn biết tôi mang thai? Bây giờ trong bụng tôi đúng là có cháu của nhà họ Cố, nếu ai dám đụng đến thì hậu quả đương nhiên rất thảm!” Hứa Đan Thu đắc ý nói: “Hứa Trúc Linh, cô không phải vẫn luôn đắc ý sao? Ở bên ngoài tỏa sáng như vậy, có Cố Thành Trung cho cô chỗ dựa, nhà họ Ngôn cũng cho cô chỗ dựa, thậm chí còn sắp xếp để cô xuất hiện ở nước ngoài. Cô bây giờ thật là lợi hại, cũng sắp không còn xem tôi ra gì rồi! Cô bây giờ có phải đắc ý lắm không?”
“Tôi không có, chị buông ra…”
Hứa Trúc Linh vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, Hứa Đan Thu nếu còn chút lương tri chắc sẽ không đem đứa trẻ ra làm trò đùa.
Đây là một sinh mạng đó!
“Hứa Trúc Linh, nếu cô đẩy tôi xuống, cô sẽ như thế nào? Cô hại tôi sinh non, còn có thể gả vào nhà họ Cố sao? Chỉ bằng cô mà muốn đạp lên đầu tôi sao, nằm mơ đi!”
“Hứa Đan Thu, chị trả thù tôi cũng được, nhưng cũng không nên lấy tính mạng đứa trẻ trong bụng làm trò đùa chứ! Chị ghét tôi, hận tôi, tình nguyện hi sinh đứa trẻ như vậy chỉ để hại tôi?”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn cô ta, Hứa Đan Thu mang một khuôn mặt xinh đẹp nhưng sao lại ác độc như vậy, lấy con mình làm tiên cược sao?
Cô ta cứ như vậy mà không tha cho mình, phải dùng cách lưỡng bại câu thương như vậy để hại mình sao?
Hứa Đan Thu nghe vậy bèn cười lên.
Nụ cười mang theo ánh nước nơi đáy mắt, nghĩ đến La Thanh Nhã giễu cợt cô ta không thông minh bằng Hứa Trúc Linh, bị cô đè ở trên đầu.
Cô ta vốn cho rằng sau khi kết hôn, cuộc sống của cô ta sẽ rất hạnh phúc, bản tính háo sắc của Cố Trường An cũng sẽ thu lại.
Mà sự thật đúng là như vậy, Cố Trường An quả thật không làm loạn bên ngoài nhưng cũng mất đi hứng thú với cô ta, mỗi ngày đều uống rượu mơ tưởng về Hứa Trúc Linh.
Từ khi cô ta mang thai, Cố Trường An vẫn luôn lấy cớ vì đứa bé trong bụng mà cự tuyệt đụng vào cô ta.
Toàn bộ những chuyện này đều do Hứa Trúc Linh gây ra.
Hôm nay Cố Thành Trung không có ở đây, không ai có thể bảo vệ Hứa Trúc Linh nữa, cô ta muốn cho tiện nhân Hứa Trúc Linh này vạn kiếp bất phục: “Một đứa con riêng như mày, dựa vào cái gì mà áp trên đầu tao? Bây giờ mọi người ai cũng vui vẻ làm quen với mày, còn có người nhớ đến tao sao? Tao vừa kết hôn, gả vào nhà họ Cố, tao mới là tâm điểm của mọi người! Vậy mà mày chỉ lộ mặt ở một đêm từ thiện đã lấn át tin tức về hôn lễ của tao!”
“Bây giờ, mày ép trên đầu tao, khiến tao không thở nổi. Tao không sống tốt thì mày cũng đừng mong sống tốt. Tao hi sinh một đứa trẻ, sau này vẫn có thể có đứa nữa. Nhưng mày thì khác, một khi tội này đã dính trên người thì cả đời này mày đừng mong gả vào được nhà họ Cối”
“Mày và Cố Thành Trung… không thể nào! Ha ha hai”
Hứa Đan Thu cười điên cuồng, trong lòng không hề sợ hãi mà ngược lại càng cảm thấy sung sướng.
Hi sinh một đứa bé có là gì, có thể khiến Hứa Trúc Linh vạn kiếp bất phục là đượ!
c Hứa Trúc Linh nghe vậy, một cỗ khí lạnh bao trùm lấy toàn thân cô.
Cô ta… Cô ta nhất định là điên rồi!
Cô nhìn thấy Hứa Đan Thu kéo tay cô, sau đó ngã về phía sau.
Cô liều mạng muốn kéo lại nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Đan Thu ngã xuống.
Máu… trong nháy mắt chảy ra không ngừng.