“Thuốc giải đang ở chỗ tôi nhưng tôi không đưa cho cô đâu. Đã có người trả giá cho nó rồi.”
“Tôi cũng có thể đưa tiền cho anh.
Nếu như anh vì tiền mới giúp người khác làm việc xấu thì tôi có thể cho anh nhiều tiền, rất nhiều tiền.”
“Thứ tôi cần là quyên lực, thứ quyền lực tối thượng.”
Hắc Ảnh cứ thế bỏ đi không thèm quay lưng lại, dưới ánh nắng bóng lưng anh ta được kéo dài ra, trông có vẻ cô đơn.
Châu Vũ vô thức bước lên phía trước hai bước, đột nhiên trong đầu cô hiện ra suy nghĩ muốn chạy tới ôm lấy anh ta từ phía sau.
Châu Vũ cứ đứng nhìn Hắc Ảnh bỏ đi như thế. Cô bị anh ta bỏ lại trước cửa nhà giam, ở đây không có xe đi lại, nếu cô muốn tự đi ra ít nhất cũng phải tự đi bộ 1 tiếng đồng hồ.
ˆ_ Như thế là thế nào? Anh ta đem cô qua đây mà không chịu đưa cô về sao?
Đúng lúc đó điện thoại của cô vang lên, là Hắc Ảnh gửi tin nhăn tới.
“Nếu cô muốn chết thì cách xa tôi một chút. Xe của tôi không chở xác chết.”
“Đúng là gặp quỷ, rõ ràng là anh đưa tôi đến đây! Đồ khốn nạn!”
Cô coi điện thoại thành Hắc Ảnh, vứt xuống đất và giãm thật mạnh lên.
Lúc Châu Vũ trở lại nhà hàng, Hứa Trúc Linh vẫn còn đang hôn mê, mắt cô lại không khỏi đỏ lên.
Cô không cứu được Hứa Trúc Linh nên chỉ còn nghĩ được ra một cách ngu dốt chính là chết cùng cô ấy.
Cô không phải là con một trong gia đình, bên dưới cô vẫn còn một đứa em trai.
Kể cả cô đi rồi, em trai cũng có thể chăm sóc tốt cho bố mẹ.
– Từ bé đến lớn, cô luôn là một người cứng rắn không chịu khuất phục, không chịu để người khác sắp đặt.
Bố mẹ cô làm trong lĩnh vực giáo dục nhưng luôn tôn trọng suy nghĩ của cô, nhưng cũng có lúc cũng can thiệp quá nhiều.
Nhưng về sau nhận ra cô là một người vô cùng bướng bỉnh nên cũng không can thiệp thêm nữa. Cô phân biệt được đúng sai, hiểu biết lẽ phải, biết nên làm một người như thế nào. Cô không cần mình là người xuất sắc nhất, chỉ mong không làm những chuyện trái với lương tâm.
: Châu Vũ tự nhìn lại mình, từ bé tới giờ cô chưa từng mắc nợ ai, cũng không gây ra một tội lỗi nào.
Không phạm pháp, không gây chuyện, cũng không lộn xôn.
Nhưng vì sao ông trời lại trêu đùa cô như thế Lần đầu tiên yêu đương vậy mà lại bị người khác lừa, đến giờ cô vẫn chưa lấy lại được trái tim của mình.
Cô cảm thấy mình rất buồn cười, rất ngu dốt thậm chí quỹ đạo cuộc đời của cố hình như còn bắt đầu đi lệch đường ray.
Không ngờ một kẻ xấu xa lại có sức ảnh hưởng đến cô lớn như vậy.
Cô sợ trong lòng mình nảy sinh thù hận, muốn đi báo thù và cũng sẽ trở thành một người đáng sợ như thế.
Cô không muốn tự kinh tởm chính bản thân mình, cô muốn bù đắp cho Hứa Trúc Linh.
Cô ngồi trước giường, đợi Cố Thành Trung quay về.
Nhìn thấy Cố Thành Trung, cô lập tức đứng dậy: “Sao rồi, anh có tìm được thuốc giải không?”