“Anh ấy không thương chị, lại yêu một người đàn ông khác, em bảo chị làm sao có thể tranh giành? Chị thua, thua thảm bại đến mức không đứng dậy nổi, không muốn bản thân mất đi thể diện, chuyện tình cảm đã qua, cho dù thời gian có trôi qua thì nó vẫn tồn tại, chị không muốn bản thân hận thù đối phương.”
“Buông tay một cách dứt khoát, đối với anh ấy hay chị đều là giải thoát, chị còn níu kéo một người không yêu ở bên cạnh làm gì.
Mấy năm nay quả thực chịu không ít khổ sở, nhưng đói không phải lỗi của anh ấy. Là chị cố tình chọn đi theo con đường này, chị không trách bất kỳ một ai cả, cũng không hối hận.
Rời xa anh ấy, chị vẫn có thể sống tốt như trước, vì Cố Cố mà sống, không phải sao?”
“Chị luôn miệng nói vì Cố Cố, nhưng chị lại nhãn tâm nhìn Cố Cố không có bố sao? Hiện tại mọi người đều biết Cố Thiện Linh còn sống, tin tức này đã lan rộng khắp nơi, Cố Cố không còn nhỏ, sao lại không biết tin tức này.
Chị định nói cho con bé biết chính bố nó không nhận nó, còn yêu thương một người đàn ông khác sao?”
“Chị, chị thấy như thế không phải rất buồn cười sao?”
“Đây là lựa chọn của anh ấy, chị chỉ tôn trọng quyết định đó, chị nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Cố Cố, chuyện này em không cần lo lảng. Kể từ khi mang thai, thân thể của Christie rất yếu, bố mẹ con bé luôn không yên lòng, muốn đưa con gái trở về, hiện tại cũng qua ba tháng đầu, tình trạng của con bé chắc cũng khỏe hơn rồi chứ?”
“Không biết, nghe nói được vào phòng bệnh tư nhân để chăm sóc, em cũng không tiện can thiệp nhiều.”
Nói đến Christie, thái độ của Ôn Mạc NCôn trong nháy mắt liền lạnh đi vài phần Anh ta không hề có chút tình cảm nào đối với người vợ này, chẳng qua cũng là người chung chăn gối, khác giấc mộng.
Mỗi lần năm mơ, anh ta đều nhìn thấy bóng dáng của một người con gái xinh đẹp thích mặc những bộ quần áo trẻ trung, năng động, giống như bông hoa hồng, yêu kiều mà thướt tha.
Nhưng… Chưa một lần nào anh ta mơ về cô ta.
Trong mỗi giấc mộng, anh ta đều cố gắng đuổi theo người con gái đó, nhưng lại không theo kịp bước chân của người đó.
Hiện tại anh ta dám khẳng định, người con gái đó không phải Hứa Trúc Linh, nhưng mà chuyện này nhất định có liên quan đến cô.
Mỗi lần nhìn thấy Hứa Trúc Linh, anh ta có rất nhiều điều muốn hỏi cô, người kia rốt cuộc là ai, bản thân anh ta có phải đã quên đi cái gì không.
Christie sau khi mang thai, cơ thể rất yếu liền trở về nhà mẹ đẻ.
Đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa đến thăm lần nào.
Vốn là một cuộc hôn nhân thương mại, ngay từ ban đầu đã là giả dối, vậy thì làm sao có tình cảm được?
“Em không quan tâm đến vợ cùng con mình à”
Ôn Thanh Hoàn nhíu mày, có chút không vui nói.
Đứa nhỏ kia chính là con cháu nhà họ Ôn, nếu à con trai, cô ấy muốn dạy dỗ nó để trở thành người kế thừa sản nghiệp.
“Một cuộc hôn nhân thương mại liệu có được hạnh phúc sao? Là cô ta dùng sự nghiệp của nhà họ Ôn uy hiếp em cưới, cho đến bây giờ chính là tự làm tự chịu. Chị, em rất muốn hỏi chị, có phải em đã quên đi điều gì đó rất quan trọng không?”
Ôn Thanh Hoàn nghe thấy anh ta hỏi, trong lòng không khỏi run lên sợ hãi, ánh mắt theo bản năng nhìn đi chỗ khác.
Cô ấy siết chặt năm tay, giọng nói bình tĩnh: “Tại sao… Đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Em cũng không biết, chỉ thấy trong mỗi giấc mơ đều thấy có một thân hình quen thuộc, nhưng em lại không biết cô ấy là ai. Lúc trước chị có nói với em, em là người có hai tính cách, một thời gian dài đã bị tính cách kia chiếm dụng cơ thể, em suy nghĩ.. Có phải hay không người trong mỗi giấc mơ chính là người quen của nhân cách còn lại?”
“Đúng vậy, nhân cách thứ hai của em có yêu một người, có thể em chịu ảnh hưởng của nhân cách đó lên mới nằm mơ. Nhân cách thứ hai với tính cách hiện tại của em hoàn toàn trái ngược nhau, thứ nhân cách đó coi trọng, em không nhất thiết phải để ý đến đâu”
“Có lẽ thế”
Ôn Mạc NCôn nhíu mày khó hiểu, muốn tiếp tục hỏi thêm nhưng đầu lại vô cùng đau đớn.
Anh ta nhíu chặt lông mày, hai tay không ngừng xoa huyệt thái dương, nói: “Chị, em nhất định giúp chị đòi lại công bằng, chuyện này không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được. Em thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút…”
“Chị không cần em đòi lại công bằng, em và Christie có thể sống hạnh phúc bên nhau, thì chị liền vui mừng rồi. Em không thoải mái thì đi nghỉ ngơi đi, cuộc họp kế tiếp chị sẽ đi thay em”
Ôn Thanh Hoàn nhẹ giọng nói, đỡ anh ta ngồi xuống nghỉ ngơi Cơn đau đầu thật kinh khủng, nó khiến anh ta không nói lên lời, cũng không có biện pháp nào khắc phục.
Anh ta cuộn mình trên sô pha, chìm vào giấc ngủ Trong giấc mơ, cô gái xinh đẹp kia lại xuất hiện.
Rõ ràng là rất gần, nhưng anh ta lại không thấy rõ mặt cô ấy, giống như bị ngăn cách bởi một màn sương mù, không thể nhìn thấu Anh ta tiến lên một bước, cô ấy liền lùi về phía sau một bước, luôn luôn duy trì khoảng cách với anh.
“Cô rốt cuộc là ai?”
Anh ta hỏi, muốn biết rõ thân phận người con gái.
Đối phương không trả lời, nhưng anh ta có thể cảm nhận được cái nhìn của cô.
Xuyên thấu sương mù, dừng lại ở trên người anh ta, mang theo tiếng thở dài đau thương, còn có… Sự tuyệt vọng không nói lên lời.
Cô ấy vô cùng thương tâm, khổ sở!
“Cô là người yêu của nhân cách kia sao?
Vì sao luôn quấ tôi? Nhân cách kia đã chết, tôi không phải người thay thế!”
“Nói cho tôi biết… Rốt cuộc cô là ai?”
Giấc mơ này vô cùng ngắn ngủi, anh đột nhiên cảm giác bả vai có một bàn tay đặt lên.
Anh ta giật mình, thoát khỏi giấc mộng.
Anh ta mở to đôi mắt, đồng tử không ngừng co rút lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ôn Thanh Hoàn vừa vào phòng lấy chăn liền thấy anh ta đã ngủ, đang muốn đắp cho anh ta thì không nhĩ tới anh ta đã tỉnh.
Anh ta dùng lực nằm chặt lấy tay cô ấy, lực rất mạnh khiến cô ấy đau đến nhíu mi.
“Ôn Mạc NCôn…”
Ôn Mạc NCôn phản ứng lại, vội vàng buông tay.
“Chị…
“Em gặp ác mộng sao?”
“Không… Gần đây phải xử lý nhiều công việc, có chút mệt mỏi.”
Anh ta nhíu lông mi, mệt mỏi trả lời “Em vào phòng nghỉ ngơi đi”
“Được”
Anh ta gật đầu, mệt mỏi bước vào phòng ngủ.
Ôn Thanh Hoàn lo lắng nhìn bóng dáng anh ta rời đi, lo lắng bí mật này khó có thể giữ được lâu.
Lúc trước cô ấy có liên hệ với Bạch Minh Châu, nhưng không nghĩ tới mấy tháng sau cô ấy liền biến mất không chút dấu vết.
Cô ấy đi đâu, Ôn Thanh Hoàn không hề hay biết.
Nếu Ôn Mạc NCôn biết chân tướng anh ta liệu có hận Ôn Thanh Hoàn không?
Lúc trước, cô ấy vì nhà họ Ôn mới nhẫn tâm chia rẽ đôi uyên ương, nhưng rất nhanh quả báo liền rơi xuống đầu cô ấy, khiến cho cô ấy mất đi tình yêu cả đời mình.
Báo ứng… Tới rất nhanh mà!
Khóe miệng cô ấy gợi lên nụ cười chua sót, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu buộc bản thân không được nghĩ nhiều nữa.
Mặc kệ anh ta có quyết định như thế nào, chuyện cô ấy làm cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà họ Ôn, cô ấy nhất định sẽ không dao động…Cũng sẽ không hối hận Thời điểm Cố Thiện Linh trở về, bầu không khí trong biệt thự trở lên thấp hơn.
Quản gia đứng ở trước cửa, cung kính nói với anh ta: “Cậu chủ K đã trở về”“
“Josh đâu?”
“Lúc cậu hai trở về, tâm trạng dường như không tốt, hiện tại đang nhốt mình trong phòng làm việc, còn uống không ít rượu:”
“Rượu?”
Cố Thiện Linh nghe thấy vậy, không khỏi nhíu thật chặt.
Tiểu lượng của .Josh không tốt, không uống được nhiều rượu, lúc trước vì đi xã giao mà uống, kết quả phải nhập viện.
Từ đó về sau, anh ta đều uống rượu thay Josh.
Vừa rồi anh ta còn tỏ ra phong độ như vậy, hiện giờ lại trốn trong phòng uống rượu.
Con người, đúng là nói một đằng làm một nẻo.
Anh ta lo lắng bước lên lầu, cửa phòng làm việc khóa trái, chỉ có anh ta cùng .Josh mới mở được.
‘Vừa mở cửa, trong phòng làm việc toàn mùi rượu.
.Josh uống rất nhiều, trên mặt đất có vỏ vài chai rượu, anh ta vẫn còn đang uống tiếp.
Cố Thiện Linh bước nhanh đến, mạnh mẽ giật lấy chai rượu trong tay anh ta, nói: “Em đang muốn làm gì?”
Josh hỗn loạn, vẫn mơ màng không nhận rõ giọng nói của anh ta.
Anh ta ngước mắt nhìn người trước mặt, khuôn mặt quen thuộc khiến anh ta an tâm.
“Anh đã trở lại”
Anh ta cười ngây ngốc: “Em còn tưởng anh không trở về, nếu anh không về thì em phải làm sao đây?”