Tất cả tình yêu của anh đều đã dành hết cho Bạch Minh Châu rồi, không còn chỗ trống để chia sẻ cho người nào khác nữa.
“Nhưng em cần anh, em chỉ cần anh, cho dù chỉ chiếm được thân xác không có được trái tim của anh em cũng bằng lòng. Em đã không còn gì nữa rồi, nếu ngay cả người cũng không còn thì em không biết mình phải sống tiếp thế nào nữa”
“Nếu… nếu ngay cả người tôi cũng không muốn cho cô thì sao?”
Ôn Mạc Ngôn ngập ngừng nói một câu.
Giọng nói nặng nề của Ôn Mạc Ngôn chầm chậm vang lên, những lời này giống như sét đánh bên tai triệt để đánh vào nơi sâu nhất trong tim của cô ta.
Christie nhìn anh đây hoảng sợ, đồng tử cũng co rút mãnh liệt.
“Anh… anh có ý gì?”
Ôn Mạc Ngôn mím chặt môi mỏng đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên có người đi tới, quả nhiên là người bên cạnh Diên, Strzyga.
“Cậu Ngôn đã về, cậu chủ nhà tôi muốn mời cậu uống trà để thảo luận một số chuyện”
Ôn Mạc Ngôn hơi nhướng mày, trên danh nghĩa thì nhà họ Ôn đang dựa vào Lance nên rất xa cách với Diên, lần này cậu ấy chủ động tìm mình để làm gì?
“Tôi sẽ tới ngay”
Ôn Mạc Ngôn gật đầu không từ chối, anh ta cũng không trả lời câu hỏi của Christie mà chỉ nhìn thoáng qua cô ta rồi nói: “Chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.”
“Vậy anh… có về không?”
“ừ”
Cái gật đầu của anh ta khiến cho Christie thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của anh ta mà trong lòng càng lúc càng mờ mịt.
Vừa rồi anh ta có ý gì? Ngay cả người cũng không muốn cho cô ta sao? Anh ta bị nhà họ Ôn ràng buộc nên hoàn toàn không thể làm theo ý mình, nếu không đã trực tiếp đề nghị ly hôn với cô ta rồi.
Anh ta chỉ thuận miệng nói một câu thôi, đừng tự hù doạ mình nữa, cô ta không ngừng an ủi để bản thân không dám suy nghĩ miên man nữa.
Một lát sau Ôn Mạc Ngôn đã đến lâu đài của Diên, đã lâu không gặp Diên… cậu ấy giống như đã biến thành một người khác vậy.
Cậu ấy mặc bộ lễ phục quý tộc màu đen, không chỉ toát lên phong thái vô cùng tôn quý mà còn có vẻ chững chạc hơn rất nhiều.
Khuôn mặt cậu ấy hơi hiền dịu nhưng lại không khiến người ta có cảm giác giống phụ nữ.
Khuôn mặt khôi ngô của cậu ấy khiến đàn ông nhìn thấy cũng phải không kiềm được mà thấy động lòng.
Trước đây, cậu ấy dường như không có vẻ tâm tư nặng trĩu như thế nhưng bây giờ con người của cậu ấy đã trở nên…
Thần bí khó lường…
Không thể nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì bên trong đôi mắt trong xanh đó. Con người cậu ấy đầy vẻ trầm tư, cứ như một thanh bảo kiếm sắc bén, không biết lúc nào sẽ được rút ra khỏi vỏ.
“Cậu tư”
Ôn Mạc Ngôn lên tiếng.
Diên nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn thì lạnh lùng ngước mắt lên rồi nói: “Ngồi đi, xưởng rượu đem đến một lô rượu nho, tôi muốn tìm ai đó uống một ly”
“Anh .Josh vẫn còn ở Kettering… Chắc không đến lượt tôi uống rượu với cậu tư đâu nhỉ?”
“Tôi muốn nói vòng vo mà có vẻ anh không cho tôi cơ hội”
“Tôi chỉ muốn biết mục đích cậu gọi tôi đến đây mà thôi”
“Khi nào anh đến Đà Nẵng, giúp tôi một chuyện”
“Chuyện gì?”
“Tôi điều tra ra phía bên hoàng thất có chút động tĩnh, dường như Vương phi đã không chịu ngồi yên nữa, đã vươn tay đến tận Đà Nẵng rồi. Tôi nói cho Cố Thành Trung biết thì không hợp lý lắm, chỉ có thể nhờ anh thôi”
“Cậu tư muốn bảo vệ cho Hứa Trúc Linh sao? Nếu cậu tư có ý này thì hoàn toàn có thể phái người của mình đi, tại sao lại bảo tôi?”
Tôi không muốn bảo vệ cô ấy, cô ấy cũng không liên quan gì đến tôi, hiểu không?”
Diên khẽ nheo mắt lại, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng.