“Cố Thành Trung, tốt nhất là anh nói được làm được! Trúc Linh ở Đà Nẵng, anh chăm sóc cô ấy cẩn thận cho tôi.”
Hai người cúp điện thoại, tâm trạng của Cố Thành Trung vô cùng rối bời.
Sau khi anh ra ngoài, chuyện đầu tiên anh làm đó là hỏi Hứa Trúc Linh đi đâu.
Cô không thể đợi tiếp trong phòng, sau khi xem phim một là lát thì cô ra vườn tản bộ.
Ở đây có bể bơi trong nhà, rạp chiếu phim gia đình, vừa hoa nhỏ, chòi nghỉ mát để nghỉ ngơi.
Giúp việc còn chuẩn bị hoa quả và đồ ăn vặt cho cô, cô xách một chiếc túi nhỏ trong tay, vừa đi vừa ăn.
Cố Thành Trung đứng ở ban công lầu hai, nhìn cô đi loạng choạng quanh chòi, pha một ly trà nóng, đang chuẩn bị một mâm hoa quả.
Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu lên cơ thể cô, trông cả người như một cục bông.
Ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng, trái tim cũng chầm chậm tan chảy.
Anh dặn dò xuống dưới, tất cả mọi người đều phải cung kính đối với cô ấy, tất cả mọi chuyện đều phải thỏa mãn vô điều kiện.
Anh cũng cho người đến nhà họ Quý, dùng sao cũng phải nói với Quý Thiên Kim một tiếng, cũng để cho bọn họ yên tâm.
Anh trở về phòng sách, xử lí một vài chuyện quan trọng của công ty, bây giờ anh chỉ muốn làm xong việc trong thời gian nhanh nhất, sau đó chăm sóc cô cẩn thận.
Hứa Trúc Linh pha trà, rửa hoa quả sạch sẽ, định bụng sẽ làm cho Cố Thành Trung ăn.
Giúp việc trong nhà cũng mau chóng mở một cuộc họp, truyền đạt ý của Cố Thành Trung đến tai từng người.
Những người giúp việc này đã làm việc trong nhà rất lâu, nhận được không ít sự quan tâm của Hứa Trúc Linh.
Vốn dĩ còn cho rằng Cố Thành Trung vẫn luôn chung tình, nhưng không ngờ người mới mất được nửa năm, mà anh đã cho một người phụ nữ nào đó về nhà, còn nuông chiều bằng mọi cách.
Chuyện này thật sự làm cho người ta đau lòng!
Các cô giúp việc đều rất giận, nhưng lại không dám phản kháng ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể chiều theo Hứa Trúc Linh.
Cô đang thảnh thơi uống trà, có một cô gái tầm hai mươi tuổi đang tưới nước ở vườn hoa.
Vừa tưới, vừa nói hùng hồn.
“Có một vài người thật sự không biết xấu hổ, cứ vậy mà công khai vào ở trong nhà một người đàn ông, kể ra ngoài cũng không sợ bị người cười chê.”
“Cũng không biết cha mẹ dạy dỗ nhưng thế nào, trông cũng thành thật và an phận đấy, như trong lòng thì lại không biết liêm sỉ.”
“Cô ta cũng không sợ gặp ác mộng nửa đêm, mơ thấy ác quỷ theo à?”
Rốt cuộc Hứa Trúc Linh cũng không thể ngồi tiếp nữa, những câu này rõ ràng là nói cho cô nghe mà.
“Cô ơi, cô đang nói tôi sao.”
Cô không hề né tránh, hỏi thẳng ra.
“Tôi cũng không chỉ tên nói họ, tôi tự tôi nói, sao nào? Cũng có cản trở gì đến cô Annie sao?”
Cô giúp việc rướn cổ, nói một cách không hề yếu thế.
Nghe xong Hứa Trúc Linh cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Cô nhận ra ở đây cũng không thiếu một vài giúp việc có nhan sắc, nhưng hình như họ đều rất sợ Cố Thành Trung, chưa bao giờ muốn leo lên trên gì đó.
Hơn nữa trong lòng họ đều vô cùng tôn trọng Hứa Trúc Linh, nam cũng vậy, nữ cũng vậy.
Có thể thấy rằng trước kia cô rất tốt với họ, mà họ cũng không phải những kẻ vong ân phụ nghĩa, dù cho mình “đã chết”, họ cũng đang cố gắng bảo vệ ngôi nhà này.
Trong mắt họ, nữ chủ nhân của ngôi nhà này chỉ có một người là Hứa Trúc Linh, tất cả những người có ý gây rối đều là kẻ thù.
Nhưng cô thật sự không có ý gì với Cố Thành Trung, có lẽ trước kia còn có, nhưng bây giờ hoàn toàn không quan tâm.
Nếu họ đối chọi gay gắt và lạnh nhạt như thế, vậy ba tháng này của cô sẽ rất khổ sở.
Cô anh tag giọng nói: “Tôi nghĩ, có lẽ cô đã có chút hiểu lầm với tôi.”
“Hiểu lầm gì chứ, cô bớt giả vờ làm người tốt ở đây đi! Tôi nói cho cô biết, bà chủ nhà chúng tôi đẹp hơn cô gấp trăm nghìn lần, dáng người cũng nóng bỏng, dáng vẻ xinh xắn thướt tha. Hơn nữa còn có gia giáo, tốt tính, không xồng xộc vào ở nhà người ta, mặt mũi cũng chẳng cần.”
“Không phải ban nãy cô nói, cô không mắng tôi sao?” Hứa Trúc Linh tức giận nói.
Lúc này người giúp việc mới nhớ tới, mình đã vạ miệng.
Nếu đã như vậy, thì cứ xé mặt luôn đi.
“Phải, tôi đang mắng cô đó! Có bản lĩnh thì cô cứ nói với ông chủ, đuổi tôi đi, dù sao nhìn thấy cô ở đây, tôi cũng không được thoải mái!” Cô giúp việc chống nạnh hai tay, vừa chống nạnh, vừa làm dáng vẻ không biết sợ.
Nhưng lại làm cho Hứa Trúc Linh cảm động, cô ấy cũng thật lòng làm vì cô, còn khen cô đẹp, làm cho lòng cô ngọt ngào vô cùng.
Cô ấn bả vai cô ấy, để cô ấy ngồi xuống, rồi lại rót cho cô ấy một ly trà.
“Uống hớp trà, ăn miếng bánh, bớt giận.”
“Muốn lấy chút ân huệ nhỏ bé này để lấy lòng tôi à, nằm mơ đi!”
“Cô đừng tức giận mà, cô nghe tôi nói hết câu đã. Tôi thật sự không có chút hứng thú nào với ông chủ nhà cô hết! Tôi thật sự chỉ đơn Diên là đến để nấu cơ, cô có thấy tôi và anh ấy có hành động thân mật nào không? Tôi dùng ánh mắt quyến rũ hay là ôm nhung nhớ gì với anh ấy?”
“Vả lại, nếu tôi ở bên anh ấy, người ngoài sẽ mắng tôi là gì? Hồ ly tinh không biết xấu hổ, tôi cũng không muốn đeo tiếng xấu trên lưng! Vốn dĩ tôi đồng ý qua đây, là vì tôi có lòng từ bi! Ông chủ nhà cô có bệnh về bao tử, cơm cũng không chịu ăn, cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là ngủm củ tỏi!”
“Cô cũng không muốn ông chủ và bà chủ nhà cô dắt tay nhau xuống suối vàng đâu nhỉ! Tôi đang cứu mạng anh ấy, mọi người đều phải cảm kích tôi.”
Hứa Trúc Linh nói hết nước hết cái, như thể mình là người tốt mỗi ngày làm một việc thiện, chỉ còn thiếu mỗi chuyện là không hành y cứu người!
Người giúp việc nghe vậy, hơi nghi ngờ, cũng không biết trong lời của cô có bao nhiêu thật giả.
“Cô...cô nói thật sao? Hay là... hay là một trong những âm mưu của cô?”
“Tôi làm gì có âm mưu gì đâu, với lại tôi lấy lòng cô có ý nghĩa gì không? Có thời gian rảnh, thì chi bằng tôi lấy lòng Cố Thành Trung có đúng hay không?”
“Tôi không tin cô, tôi luôn có cảm giác cô có rất nhiều ý đồ gian xảo!”
Giúp việc kiêu căng quay đầu, không tin Hứa Trúc Linh.
Trong lòng cô vô cùng uất ức, cô đổi sang một gương mặt an toàn hiền lành, đi khuya đa phần không sợ bị cướp sắc, mọi người còn không yên tâm sao?
Xem ra chỉ có thể dùng đòn sát thủ.
“Được rồi, nói thật không lừa cô nữa, tôi đã có người mình thích rồi!”
“Thật hay giả vậy?”
“Người tôi thích tên Jane De Kettering, là công tử quý tộc hẳn hoi, tóc vàng mắt xanh, vừa cao vừa đẹp trai, vả lại nhà của anh ấy rất là giàu có. Tôi nói cô nghe, anh ấy còn giàu hơn cả Cố Thành Trung.”
“Có người đó thật sao? Cô sẽ không gạt tôi chứ?”
“Không tin hả, tôi cho cô xem ảnh được không?”
Hứa Trúc Linh lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp chung của mình và Diên.
Giúp việc lập tức nhận ra Diên, nói: “Hóa ra là anh ấy, tôi đã thấy anh ấy rồi! Anh ấy là bạn của ông chủ!”
“Đúng vậy, bạn bè là đúng, tục ngữ đã nói, không thể động vào vợ của bạn có đúng không? Ông chủ nhà cô có chừng mực, không thể nào ra tay với tôi được. Quan hệ giữa chúng tôi vô cùng trong sáng!”
Hứa Trúc Linh nói hết lời, cuối cùng cũng thấy cô ấy gật đầu tin tưởng, không khỏi thở phào.
Cô không có ý tốt chạm vào cánh tay của cô ấy, cười tủm tỉm nói: “Cô xem, bây giờ tất cả hiểu lầm đều đã được làm sáng tỏ, có phải là cô nên nói với mọi người một tiếng giúp tôi, để họ đừng nhìn tôi hung dữ như vậy nữa, tôi rất sợ...”
Cô còn chưa nói xong, sau lưng đã vang lên tiếng kêu sợ hãi của người khác.