Cậu ấy ngồi nghiêm nghị trên ghế sô pha nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại trên người Hứa Trúc Linh nhưng chỉ trong giây lát liền rời đi.
Trong lòng Hứa Trúc Linh có ngàn vạn lời muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nhìn Diên như vậy, phu nhân biết cậu ấy muốn thành thật nói ra, xem ra việc này không thể giấu được nữa rồi.
Nói hết đi, bà ta chẳng có gì phải sợ.
Phó Minh Tước xem thấy hiện trường không ai phản pháo gì liền nói ra hết ngọn nguồn chân tướng của sự việc lần này: “Tôi không thể không thừa nhận rằng phu nhân quả thực giỏi mưu kế, hơn nữa mưu kế có thể nói là nham hiểm độc ác, đối với ai cũng có thể tính kế, ai cũng dám đắc tội. Có câu hổ mẹ không ăn thịt con, thế nên ai dám tin rằng phu nhân lại hy sinh đứa con cả của chính mình để giành quyền lực từ tay con cả cho con thứ. Phu nhân quả thực cao tay quá!”
Sự thật được phơi bày qua giọng điệu mỉa mai của Phó Minh Tước, nghe thấy những lời này chỉ có Hứa Trúc Linh là bàng hoàng không thôi.
Còn những người khác đều thản nhiên xem ra họ đã sớm biết chân tướng, chỉ là… chân tướng lại xấu xí như vậy…
“Phó Minh Tước, anh nói sai một chuyện, .Josh hoàn toàn không phải là con của phu nhân. Lúc bảy tuổi con trưởng của phu nhân đã bị người mưu hại mà bất hạnh chết non. Bà ấy không cam lòng nên tìm một đứa bé không khác con trưởng bao nhiêu từ trại mồ côi về, đó cũng chính là .Josh”
“Khi đó Josh còn là con gái nên phu nhân vẫn có điều kiêng kị, nhưng vì thật sự không có cách nào tìm được đứa bé không khác con trưởng nhiều ở trong thời gian ngắn nên chỉ có thể như thế. Josh đóng giả thành con trai, trung thành, tận tâm và làm không biết bao nhiêu chuyện giúp bà ấy.”
“Ở trong mắt bà chủ, Josh vẫn mãi là con cờ, nhưng cô ấy lại một mực cung kính gọi bà một tiếng mẹ!”
Cố Thiện Linh siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, khớp xương trắng bệch.
Mỗi một từ được anh ấy nặn ra từ trong kế răng mang theo thù hận thấu xương.
Nhiều năm trước khi anh ấy còn chưa yêu .Josh, có một lần cô ta vì cứu mình mà đưa thân vào nguy hiểm, ngực bị trúng đạn.
Bọn họ trốn tránh đuổi giết chạy tới nông trường nên không có điều kiện chữa trị.
Anh ấy bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình lấy đạn cho cô ta mới biết thật ra cô ta là thân con gái.
Một đứa con gái lại cố gắng gánh vác tất cả trách nhiệm của một đứa con trai.
“Nói như vậy thì tất cả đều dễ hiểu. Con cờ phu nhân hy sinh bồi dưỡng đến nay đạt được mong muốn là có thể hiểu.
Nhưng tôi muốn hỏi cậu Diên vì sao lại sai người đuổi giết tôi?”
Anh ta híp mắt nhìn Diên với vẻ bất thiện.
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế, cô không thể tin nhìn Diên.
Đuổi giết…
Phó Minh Tước từng nói có một đám người lai lịch không rõ đuổi giết anh ta, không nghĩ t người của Diên.
Giết người diệt khẩu, chuyện này lại là Diên làm.
Diên cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt cất chứa vô cùng thất vọng của Hứa Trúc Linh, trong nháy mắt đó trái tim cậu ấy giống như có những sợi tơ rậm rạp chẳng chịt quấn quanh, siết đến mức máu tươi đầm đìa.
Diên ngước mắt nhìn vào mắt Hứa Trúc Linh, lạnh lùng nói.
“Nhổ cỏ tận gốc.”
“Mưu kế lâu dài vì sợ cây cỏ khô như tôi đây được gió xuân thổi sống lại sao?”
Phó Minh Tước cười lạnh nói, trong mắt cất giấu hơi thở khát máu.
Anh ta không khỏi nghi ngờ rốt cuộc là Diên muốn giết hại mình hay là người kia cảnh cáo anh ta, trách anh ta làm việc bất lợi nên mới ra oai.
Hay là người kia thật sự muốn giết mình cho xong hết mọi chuyện, dù thế nào đi nữa anh ta cũng chưa bao giờ coi trọng mình.
Nhưng anh ta không có cách nào hỏi những lời này, đây là bí mật giữa anh ta và Diên.