Những ngày đêm này, chỉ có đêm tân hôn hôm đó, anh uống đến say mèm, mới ngủ chung phòng với Christie.
Sau đó, đều là một mình đơn độc, một mình trong phòng.
Anh không có cách nào nắm chắc được cuộc hôn nhân của mình, nhưng anh có thể kiểm soát được Tình cảm của mình.
Anh đã cho Christie thân phận bà Ôn, còn lại cô ta cái gì cũng đều cầm không đi, anh cũng sẽ không cho.
Anh sớm đã giao tất cả cho Bạch Minh Châu, không giữ chút gì cho bản thân, mới có thể để cô tổn thương như thế này.
“Bạch Minh Châu… Anh yêu em, em có biết không… Bóng đêm sâu lắng, là ai đang… khẽ thì thầm.
Sáng hôm sau Bạch Minh Châu mơ màng tỉnh lại, muốn duỗi người một cái, nhưng không ngờ lại đụng phải một bức tường thịt.
Cô sửng một chút, sau đó ngước mắt đối mắt với khuôn mặt tuấn tú, hoảng hốt một hồi lâu mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Ôn Mạc Ngôn tối hôm qua tìm tới tận cửa, hai người ký kết hiệp ước bất bình đẳng ba tháng.
Ba tháng này cô ngoan ngoãn nghe lời, muốn vượt qua khổ cực lầm than thì phải sống một cuộc sống đầy tớ.
Bạch Minh Châu cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi, nếu anh giày vò cô ba tháng, trong lòng có thể sẽ dễ chịu hơn một chút, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Hi vọng sau ba tháng, hai người sẽ không còn nợ nhau, hai bên quay trở lại cuộc sống bình yên.
Cô chống cơ thể, dừng lại nhìn dáng vẻ của anh.
Vẫn đẹp trai như mọi khi, dù cả một năm nay vẫn luôn né tránh tin tức về anh, nhưng hình ảnh này bản thân cô chưa bao.
giờ quên được.
Cô không khống chế được bản thân mà vươn tay ra, chạm vào lông mày của anh.
Cô cẩn thận dè dặt, sợ Ôn Mạc Ngôn sẽ tỉnh lại.
Làm một chút, không hề có động tĩnh gì.
Gan của cô trở nên lớn lên, ngón tay từ từ di chuyển xuống phía dưới, lướt qua đôi lông mày hẹp dài của anh, sống mũi cao vút, cuối cùng… dừng lại trên đôi môi mỏng.
Người ta nói người có môi mỏng hầu hết bạc tình bạc nghĩa, nhưng sao anh lại dùng tình cảm sâu nặng như vậy, khiến cho đôi bên bây giờ đều bị thiệt thòi.
Cô chăm chú nhìn đôi môi anh, trong sâu thẳm tâm trí không ngừng hiện lên hình ảnh ấm áp của hai người lúc ở bên nhau.
Anh nấu ăn cho cô, anh sẽ lật ban công để chăm sóc cô lúc cô đang bị ốm.
Căn hộ bốc cháy, là anh lao vào, lo lắng rằng cô đang ở bên trong.
Cô không giỏi uống rượu, anh sẽ chuẩn bị sữa chua, anh sẽ chặn rượu cho cô, anh sẽ tiễn cô về nhà …
Kỉ niệm ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đắng cay bấy nhiêu.
Không thể quay lại……
Cô và Ôn Mạc Ngôn đã có định mệnh trở thành hai đường thẳng song song.
Hốc mắt của cô có hơi ướt, không khỏi cúi xuống, hai người tiến lại gần hơn…
Cơ thể Ôn Mạc Ngôn không kìm được mà trở nên căng cứng.
Từ lúc cô trở mình duỗi người thì anh đã tỉnh rồi, nhưng không mở mắt ra, rất muốn biết Bạch Minh Châu sẽ làm gì trong lúc anh ngủ say?
Ngón tay cô ấm áp, chạm vào mặt anh, từ từ trượt xuống.
Động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, dường như có nỗi lòng không thể nói ra được.
Anh có thể cảm nhận được chút đau khổ dâng lên từ cơ thể cô, hình như đang nghĩ về chuyện khó chịu gì đó.
Anh gần như không thể kìm được, muốn đứng dậy ôm cô vào lòng, ôm lấy bờ vai bần chắc nhất của cô.
Nhưng anh kìm được.
Anh sợ ngay lúc anh vừa mở mắt ra, Bạch Minh Châu sẽ xa lánh anh.
Anh cảm giác được cô đang nhích gần đến anh một chút, cuối cùng gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở hơi nóng của cô, phả vào mặt anh.
Cô… định hôn anh sao?
Cô luôn miệng nói rằng cô đang chơi đùa với tình cảm của anh, vậy bây giờ là như thế nào?
Ngay lúc đó, trong lòng Ôn Mạc Ngôn rối tung lên, không biết nên giải quyết như thế nào.
Ngay khi anh đang suy nghĩ lung tung, không ngờ Bạch Minh Châu há miệng ra hà từng hơi, còn đắc ý nói: “Hừ, để anh bắt nạt tôi, tôi không đánh răng cho anh tức chết: Âm mưu của Bạch Minh Châu đã được như ý, không khỏi cười như tên trộm.
Không ngờ ngay một giây tiếp theo, Ôn Mạc Ngôn dùng một cước lại đạp ngã cô xuống giường.
“Ai ôi”
Cô vội vàng không kịp chuẩn bị, mông cô rơi xuống một nặng nề, đau đến mức nghiến răng chịu đựng.
Mà người nào đó lại trở mình, xem ra vẫn chưa dậy, tiếp tục ngủ.
Bạch Minh Châu chật vật đứng dậy, không ngừng nắn bóp cái mông, nhìn người đàn ông năm trên giường đây oán hận.
“Tướng ngủ xấu như vậy, còn đạp cả chăn bông, cũng không biết vợ anh làm sao nhịn được anh! Xem như anh lợi hại! Nếu anh tàn nhẫn, tôi đi đánh răng rửa mặt!”
Bạch Minh Châu cũng không dám tiếp tục gây náo loạn nữa, sợ Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại sẽ không chời vui nữa.
Cô xoa cái mông rồi tập tễnh bước vào phòng tắm.
Người đàn ông trên giường cũng đột nhiên mở mắt ra, nhìn bóng lưng ai đó, hận không thể lột da cô.
Anh cực kỳ chờ mong, nhưng lại chờ được cái gì?
Anh thậm chí đã nghĩ, chỉ cần cô lén lút hôn mình, vậy thì chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn có anh.
Nếu đã có anh, thế thì tại sao còn nói những lời tàn nhẫn đó, anh nhất định phải truy ra cho rõ ràng.
Nhưng cho đến cuối cùng, hóa ra là …
Anh đã có ý muốn giết chết trái tim Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu vừa mới tắm rửa xong, không ngờ điện thoại lại sáng lên.
Là Hứa Trúc Linh gọi đến.