“Anh cũng không phải là người toàn năng” Cô ấy tức giận trợn mắt.
“Trước mặt em tôi không phải toàn năng thì cũng phải trở nên toàn năng. Tôi không thể để cho người phụ nữ của mình coi thường chính mình được”
“Người phụ nữ của anh là ai?”
Mặt Bạch Minh Châu đỏ đến tận mang tai không nhịn được mà lườm anh ta một cái sắc lẹm.
“Dù sao thì em cũng tính là một nửa phụ nữ của tôi đi, dù sao thì tôi cũng biết tất cả những gì xảy ra giữa em và Ôn Mạc Ngôn, lúc đó tôi có thể nhìn thấy rõ ràng!”
Anh ta hạ giọng nói bên tai cô ấy.
Những lời này… giống như sấm sét.
Thân thể Bạch Minh Châu trở nên cứng đờ, hai má ửng đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Dường như máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, nóng đến mức thở hổn hển.
Trước đây cô ấy chưa từng nghĩ tới vấn đề này, giờ anh ta lại đem chuyện này ra nói, thật sự là xấu hổ muốn nổ tung.
“Anh… anh là đồ nhìn trộm Ngông cuồng!” Cô ấy tức giận đến mức dậm chân.
“Này, này, tôi cũng không thể ngăn được, dù sao thì tôi cũng không thể che chắn nhận thức của mình!”
“Lưu mang, anh đừng chạy, hôm nay bà đây sẽ giết anh. Không phải anh rất thích nhìn lén sao, đừng chạy!”
Bạch Minh Châu giận dữ đá vào mông Thiện Ngôn, anh ta thấy thế thì sợ hãi bỏ chạy.
Hai người đang trong đám đông, người đuổi người chạy.
Cuối cùng, tất cả đều kiệt sức.
“Đừng chạy, vòng tiếp theo sắp bắt đầu rồi, chúng ta hãy tiết kiệm sức lực để chơi tốt một chút”
“Anh… là đồ lưu manh!”
“Tôi thực sự không muốn”
“Quên hết mọi thứ đi, không được phép nhớ, cũng không được phép nhắc tới”
“Quên đi? Rất khó đó, dù sao thì… đó cũng là lần đầu tiên của Ôn Mạc Ngôn, em cũng là lần đầu tiên, anh… anh cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống lúng túng như vậy, chỉ có thể nhìn mà không ăn được.
Tôi còn phải cảm nhận những gì mà Ôn Mạc Ngôn cảm nhận, tôi cũng chịu tội!”
“Đồ bỏ đi này uống quá say, thần trí không rõ, cũng mặc kệ em gào khóc, hơn nữa lần đầu tiên cũng đau kinh khủng…”
“Anh câm miệng lại cho tôi? Dao của tôi đâu kết thúc anh!”
Mỗi câu mà Thiện Ngôn nói đều kích thích thần kinh cô ấy.
? Hôm nay tôi muốn Hai người lại bắt đầu anh chạy tôi đuổi.
Ban tổ chức không tìm được người dự thi nên họ đã tìm ra Cố Cố.
“Bé Cố Cố, bố và mẹ của con đâu rồi? Trò chơi sắp bắt đầu rồi!”
“Bố mẹ con… ở đó đóI”
Cố Cố nhíu đôi lông mày nhỏ, rất khó chịu.
Người tổ chức nhìn sang thì hai người họ anh chạy tôi đuổi, dáng vẻ không chết không thôi!
“Chuyện này…”
Đây là thể hiện tình cảm hay bạo lực gia đình?
Người tổ chức đến hỏi thăm, Thiện Ngôn vội nói: “Đừng làm loạn nữa, nếu không thì món quà của Cố Cố sẽ mất đó! Chúng ta đều là người lớn rồi không được để con cái thất vọng”
“Cố Cố?” Lúc này thì cô ấy mới nghĩ đến con cái, nghiến răng nghiến lợi: “Anh chờ đó cho tôi, chờ đến khi sự kiện kết thúc, xem tôi làm sao xử lý anh!”
“Nếu tôi sớm biết điều đó thì sẽ không lắm mồm!”