Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 360


Bạch Minh Châu nhìn sâu vào cô ta, hy vọng cô ta biết điều mà làm, sau đó dẫn Ôn Mạc Ngôn đi.


Hứa Trúc Linh nói không sai, cô không thể đối xử với anh ta như người bình thường được.


Đa nhân cách là một loại bệnh tâm thần, bây giờ Thiện Ngôn chính là bệnh nhân.


“Sao anh lại đến đây?”


“Tôi tới nhà ăn và căn tin lầu dưới đều không gặp em, tôi nghĩ em vẫn chưa ăn cơm nên đến đây tìm em.”


Ôn Mạc Ngôn từ từ trở lại bình thường, nét nghiêm nghị trong mắt đã không còn thấy nữa, khóe miệng theo thói quen nhếch lên khiến cho Bạch Minh Châu nhẹ nhàng yên tâm.


“Vậy đi ăn cơm thôi.”


“Ngoan, như vậy mới đúng.”


Anh xoa xoa đầu cô: “Tôi lợi hại hơn cái đồ phế vật kia, tôi sẽ bảo vệ em.”


Bạch Minh Châu tai thì nghe, còn trong lòng thì đang hét lên.


Ôn Mạc Ngôn không phải phế vật, cô chưa từng nghĩ rằng anh vô dụng.


Sức khỏe của anh rất kém, đánh nhau không được, còn ngất xỉu, nhưng anh lại rất kiên trì bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ, dù cho bản thân mình chết trước anh cũng sẽ không để người khác tổn hại cô một giây một phút nào.


Anh biết nấu cơm, biết chăm sóc người khác, uống rượu cùng anh có một loại cảm giác an toàn chưa từng có.


Ở bên cạnh anh mặc dù có lúc sẽ gặp rắc rối, nhưng thật sự có một người bạn như vậy cô cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn.


Chỉ là, cô không dám nói, cô sợ lời nói của mình sẽ kích thích anh ta.


Bọn họ đi đến nhà ăn ăn cơm, tất cả mọi người đều nhìn họ, không hiểu tại sao bọn họ lại đi cùng nhau.


Anh ta trực tiếp ôm lấy vòng eo xinh đẹp của cô, bàn tay to lớn dùng lực, không cho cô cơ hội trốn thoát.


Cô hơi nhướng mày, chưa kịp vùng vẫy thì giọng nói của anh ta đã lọt vào tai cô.


“Em là của tôi”


Bạch Minh Châu nghe xong lập tức cảm thấy bất lực.


“Anh mạnh như vậy, được không đó?”


“Không được sao? Con gái không phải đều thích đàn ông quyết đoán một chút sao? Bệnh của tên phế vật đó không có trên người tôi. Rất nhiều cô gái đều thích tôi, hận không thể về tới, em xem ánh mắt của bọn họ kìa, bao nhiêu là nồng cháy. Thật sự khiến tôi càng ngày càng yêu cái thế giới này, thật sự thú vị. “Chẳng qua là anh đang tự phụ thôi.”


“Không giống nhau, bọn họ thích tôi là chuyện của bọn họ, còn tôi chỉ thích mỗi em thôi.”


“Tại sao lại là tôi?” Bạch Minh Châu không hiểu.


“Bởi vì, là em thả tôi ra.”


Ánh mắt anh ta nóng rực nhất thời rơi trên người cô.


Ánh mắt hừng hực như vậy khiến cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, rất khó chịu.


Là cô cho anh ta tự do, cho anh ta một cuộc sống mới, nên đương nhiên anh ta sẽ đối xử khác với cô.


Bạch Minh Châu lựa chọn im lặng, không trả lời, trầm mặc ăn cơm.


Buổi chiều cô đi tìm Cố Thành Trung, đứng trong phòng trà nước nói hết mọi chuyện. Cố Thành Trung cau mày.


“Nhân cách này chưa hoàn thiện nên còn khiếm khuyết lớn về nhân cách.”


“Có thể nào phối hợp với bác sĩ đánh thức nhân cách chính của anh ta không? Bây giờ anh ta khiến tôi cảm thấy rất xa lạ và cũng rất đáng sợ.”


Bạch Minh Châu lo lắng nói.


“Rất khó, nhân cách bây giờ đang chiếm đoạt cơ thể một cách chủ động và không dễ dàng từ bỏ quyền kiểm soát cơ thể. Chúng ta rất khó tiếp cận, nhưng chỉ có cô mới có thể khiến anh ta không đề phòng. Chờ khi anh ta hoàn toàn tin cô, chúng ta sẽ thử dùng thôi miên, trò chuyện với nhân cách chính.”


“Bây giờ…cũng chỉ có cách này thôi.”


Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói.


“Tôi…tôi thử xem sao, cũng may là tôi với anh ta khá gần gũi.”


“Ừm, chuyện của anh ta, còn mong cô giúp đỡ.”


“Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm mà, nói ra thì cũng tại tôi.”


Khóe miệng Bạch Minh Châu gợi lên một nụ cười cay đắng, sau đó cô rời khỏi văn phòng.


Cô định đi thang máy, không ngờ rằng lúc vừa đi tới cửa an toàn, một bàn tay đột nhiên đưa ra từ bên trong, bất ngờ kéo cô vào bóng tối.


Cô bị ép vào trên tường.


Trong cầu thang thoát hiểm, chỉ có ngọn đèn an toàn màu xanh lá đang phát sáng, cả cái cầu thang bộ đều trở nên ghê rợn.


Cô nhìn thật lâu người trước mặt, thì ra là anh ta.


Khoảng cách giữa hai người thật gần, hơi thở của anh ta đều phả trên mặt cô.


Anh ta nghiến chặt răng, đường nét trên khuôn mặt rất nghiêm túc, mất đi nhân tính.


Trong bóng tối ánh mắt anh ta sâu thẳm, giống như một con rắn độc, quấn lấy trên người.


Nhịp tim cô tăng nhanh, có chút sợ hãi.


Cô vốn định kêu một tiếng “Ôn Mạc Ngôn”, nhưng ngay khi cô phản ứng lại được, cô lập tức hét lên: “Thiện Ngô.. Thiện Ngôn, anh làm sao vậy?”


“Em tìm Cố Trung Thành làm gì?”


“Cái…cái gì?”


“Em tìm hắn là muốn tìm cách để tiêu diệt tôi, để cho tên phế vật kia xuất hiện đúng không?”


Anh lạnh lùng nói.


Bạch Minh Châu nghe xong sợ tới mức thở hổn hển.


Cô nắm chặt tay nói: “Không…không phải đâu, tôi chỉ tới để báo cáo công việc. Anh ta cũng muốn hỏi han tình hình hiện tại của anh, sợ không giải thích được cho cô Ôn. Tôi nói rằng bây giờ anh rất tốt, rất khác so với trước đây, rất có sức hấp dẫn, đồng nghiệp đều thích anh.”


“Thật sao?” Anh ta tỏ ra nghi ngờ. “Đương nhiên là thật, anh ấy còn đang băn khoăn khả năng làm việc của anh có bị giảm sút không, hy vọng anh có thể giống như lúc trước nói chuyện Nho giáo trên bàn đàm phán.”


Cô nhanh chóng bịa đặt, cũng may chỗ này rất tối, khiến cho anh không nhìn thấy được sự chột dạ của cô.


Anh nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Anh thả Bạch Minh Châu ra, thu lại khí chất tàn bạo, đắc ý nói: “Yên tâm, khả năng làm việc của tôi tuyệt đối không thua kém tên phế vật kia.”


“Thật không?”


Thấy anh đã tin, trái tim treo lơ lửng của Bạch Minh Châu cuối cùng cũng quay lại lồng ngực, nói chuyện với anh.


“Đương nhiên rồi, tôi sẽ chứng minh bản thân mình, em chỉ cần nhìn thôi là được rồi. Đi về thôi, tôi đã mua cho em trà chiều rồi.”


“Cảm ơn anh. Anh cứ làm như vậy tôi sẽ mập lên đó.” Bạch Minh Châu bất lực nói.


“Dù cho em có cao lùn ốm mập, tôi cũng đều thích em hết.” Ôn Mạc Ngôn cười nói.


Anh đưa cô ra ngoài định đi thang máy, nhưng bị Bạch Minh Châu chặn lại.


Lo sợ rằng khi mình xuất hiện ở nơi sáng sủa, anh sẽ lại tự hỏi mình những vấn đề như vậy nữa, sợ rằng không trả lời được thì ánh mắt sẽ bán đứng bản thân.


“Hay là…mình đi thang bộ đi, tôi muốn đi chầm chậm xuống với anh.”


Ôn Mạc Ngôn gật đầu ngay khi nghe cô nói.


Sở dĩ anh thích Bạch Minh Châu như vậy, cũng là do thừa kế từ nhân cách chính, dù sao thì tất cả những gì nhân cách chính trải qua anh cũng cảm nhận được.


Và tình cảm của anh cũng không bị gò bó, rất thẳng thắn, không thích dấu diếm.


Tình cảm giấu giếm của nhân cách chính, không biết bị anh phóng đại lên bao nhiêu lần, cho nên anh rất xem trọng Bạch Minh Châu, đem cô đặt vào tận đáy lòng.


Khi cô đi xuống cầu thang có hơi mất tập trung, cô vẫn nghĩ đến những lời nói dối của mình, trong lòng bồn chồn.


Không ngờ một chân bước giẫm lên không trung, cả người ngã xuống.


May là Ôn Mạc Ngôn nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô, nhanh chóng ôm cô vào lòng.


Chóp mũi cô áp vào ngực anh, có thể ngửi thấy mùi thơm bạc hà quen thuộc.


Khí thế trên người anh không thay đổi, vẫn là sự ôn nhu của anh khiến cô an tâm một chút.


“Cẩn thận một chút, nếu em ngã ở đâu đó thì tôi sẽ đau lòng lắm.”


Trên đỉnh đầu truyên đến giọng nói dịu dàng của Ôn Mạc Ngôn.


Câu nói này khiến cô đột nhiên cảm giác Ôn Mạc Ngôn quay lại rồi, nhưng mà Ôn Mạc Ngôn sẽ không nói với cô những lời thẳng thắn như vậy.


Thật ra vẫn là tính cách phân liệt kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK