Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 820





Ngay sau khi đứa trẻ được sinh ra, anh ta đã đi giám định ADN.





Vào đêm kết hôn đó, bản thân anh ta say như chết, từ đầu đến cuối không biết đã xảy ra chuyện gì.





Đến nỗi anh ta còn nghỉ ngờ rằng mình chưa hề chạm đến Christie, nhưng báo cáo giám định huyết thống của đứa nhỏ rõ ràng đã nói cho anh ta biết, bọn họ đích thực đã ngủ với nhau.





Ôn Thanh Hoàn nhìn anh ta, cảm thấy anh ta đã điên rồi, làm việc hoang đường đến tột cùng.





“Em quay về cho chị, về với vợ con của em đi!”





“Chị, chị có thể tác thành cho Cố Thiện Linh, vì sao không thể tác thành cho em?”





“Em… Ôn Thanh Hoàn trợn to mắt nhìn anh ta: “Em điên rồi, nói bậy bạ gì đó? Đừng quên lúc đó em đã đứng về phía chị”





“Đúng vậy…”





Ôn Mạc Ngôn nở nụ cười chua xót. Lúc trước anh ta rất căm ghét Cố Thiện Linh, cho rằng anh ấy là người vô trách nhiệm, là một người đàn ông mà lại đi bỏ rơi vợ con mình.





Nhưng hôm nay… anh ta lại muốn làm theo, muốn ở bên cạnh Bạch Minh Châu bằng mọi giá.








Anh ta rõ là điên rồi!





“Lùi một bước mà nói, cho dù Christie đồng ý, chị cũng muốn hỏi Bạch Minh Châu có tình nguyện ở bên cạnh em không? Cô ta không yêu em, từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn đùa giỡn tình cảm của em. Em thông minh như thế, tại sao lại không phân biệt được trắng đen đúng sai cơ chứ?”





Ôn Thanh Hoàn bất đắc dĩ mà nói.





Ôn Mạc Ngôn lựa chọn im lặng, thật lâu sau cũng không nói gì. Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.





Cuối cùng, cô ấy thở dài một hơi rồi nói: “Ôn Mạc Ngôn, có chừng có mực thôi.”





“Chị, em cam đoan với chị, Ôn Mạc Ngôn mãi mãi sẽ nghe theo nhà họ Ôn, đặt lợi ích của nhà họ Ôn lên hàng đầu, sẽ không làm bất luận điều gì bội bạc, trái với luân lý. Em… Em chỉ cần khoảng thời gian hai, ba tháng, đến lúc đó, em sẽ rời khỏi Bạch Minh Châu”





“Có thật không?”





Ôn Thanh Hoàn nghe thấy những lời này, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không nói được là chỗ nào.





Cô ấy bắt gặp ánh mắt cương quyết của Ôn Mạc Ngôn, bên trong sâu không thấy đáy, hoàn toàn không thể nhìn thấu được.





Anh ta gật đầu nói: “Em còn có việc ở đây nên cúp máy trước.”





“Được rồi, chị sẽ nói với Christie. Nhưng em nên nhớ kỹ những gì mình đã nói, hết thời gian thì nhớ quay về, không thể đi sai thêm bước nữa. Nhà họ Ôn phụ thuộc vào Kettering, một khi Kettering xảy ra nội chiến bị tổn thương nghiêm trọng thì nhà họ Ôn cũng không khá hơn là bao. Christie có thể giúp em, chỉ có cô ấy mới cứu được nhà họ ôn”





“Em biết rồi…”





Ôn Mạc Ngôn tắt video, nhăn mày lại, cảm thấy vô cùng đau đầu.





Anh ta không thể kiểm soát vận mệnh của chính mình, chỉ có thể biến thành một con rối hy sinh cho người khác.





Đến lúc nào thì anh ta mới có thể tự do làm những điều mình thích đây?





Có lẽ… đến tận lúc chết mới được nhỉ?





Ngoài cửa, Bạch Minh Châu nắm chặt khay trà đến nỗi móng tay đỏ bừng lên mà cũng không nhận ra.





Cô ấy nghiêng ngả lảo đảo ngồi xuống ghế sô pha, nước trà nóng hổi đổ xuống.





Mu bàn tay đỏ ửng một mảng, nhưng cô ấy đang mất hồn lạc phách, hoàn toàn không hề chú ý tới.





Suýt chút nữa cô ấy đã mềm lòng, nhưng một cú điện thoại hôm nay đã thành công kéo cô ấy trở lại hiện thực trong chớp mắt.





Cô ấy đã từng đồng ý với Ôn Thanh Hoàn sẽ không ở bên anh ta nữa.





Anh ta là Ôn Mạc Ngôn, là người thừa kế của nhà họ Ôn.





Anh ta có hoài bão, có lý tưởng.


Nếu như anh ta cứ nhất quyết ở bên cô ấy, tương đương với việc anh ta đã bỏ rơi toàn bộ gia tộc mình. Cho dù bọn họ thật sự đi đến cuối cùng thì trong lòng anh ta cũng sẽ tràn đầy áy náy, lương tâm không được thanh thản. Cô ấy không muốn sau này anh ta căm thù chính bản thân mình, vì vậy cứ để cho anh ta hận có ấy trước đi. Sau khi giải quyết xong những chuyện vụn vặt, Ôn Mạc Ngôn đi ra ngoài thì nhìn thấy cộ ấy đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, chén trà- trong tay sớm đã xiêu vẹo, nước đổ hết xuống đất. Anh ta chú ý tới mu bàn tay cô ấy, nhanh chóng bước tới đặt khay sang một bên, cẩn thận mà thôi.










“Sao em lại bất cẩn như vậy, uống một chén trà mà cũng có thể làm mình bị phỏng?”





“Chén trà này… em muốn đưa cho anh. Nhưng em quá vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong.”





Cô ấy rũ mắt nhỏ giọng nỉ non.





Cô ấy cố nén tiếng khóc, nuốt hết toàn bộ ai oán lại vào lòng.





Không thể khóc ở trước mặt anh ta.





Ở trước mặt anh ta, cô ấy là người kiêu ngạo nhất, cứng đầu nhất.





“Anh có thể không uống trà nhưng em nhất định phải biết chăm sóc bản thân. Thật là không làm cho người ta bớt lo hơn chút nào”





Ôn Mạc Ngôn lấy hộp cứu thương tới, thoa thuốc trị bỏng cho cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK