“Có thể em còn chưa biết một chuyện, Christie cũng không biết anh ta… triệt sản”
“Cái gì?”
Bạch Minh Châu trợn trừng mắt, nước mắt ầng ậng ở hốc mắt.
“Nói đúng hơn thì anh ta suýt chút nữa cắt bỏ cái kia. Sau cái ngày thành hôn, anh ta biết được mình và Christie đã quan hệ với nhau là lập tức đến bệnh viện ngay. Bác sĩ khuyên nhủ rất lâu, còn để bố của anh ta phát hiện nên chuyện này mới kết thúc. Cuối cùng, anh ta vẫn chọn triệt sản, tôi biết rõ trong lòng anh ta nghĩ gì mà”
“Con của anh ta chỉ có một người mẹ, chính là em. Anh ta không muốn Christie mang thai, tôi vẫn luôn thắc mắc đứa bé này đến từ đâu. Sau khi đứa bé được sinh ra, mặt mày vô cùng giống anh ta, tôi biết đứa bé này là con của em ngay. Cũng coi như toàn vẹn rồi, không phải quanh đi quẩn lại thì cũng là con của hai người à?”
“Làm gì có nhiều số phận được an bài như thế, tất cả là do yêu nhau mới nỗ lực quên mình, mới có thể ở bên nhau”
Thiện Ngôn mỉm cười tự giễu, có lẽ anh ta nên sửa lại, không thể gọi Ôn Mạc Ngôn là tên vô dụng, Ôn Mạc Ngôn khiến người ta phải kính nể. Thiện Ngôn đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân, nếu là anh ta thì có dám quyết đoán như vậy hay không? Vậy mà dám chạy đi triệt sản.
Nếu Bạch Minh Châu không mang thai, vậy nhà họ Ôn tuyệt đường con cháu mất rồi.
Bạch Minh Châu nghe tất cả mọi thứ xong, đó là những thứ trước kia cô ấy chưa từng biết đến.
Trong một ngày, cô ấy gặp rất nhiều chuyện.
Ôn Mạc Ngôn chết rồi. Anh làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì cô ấy.
Cô ấy như đang nằm mơ thấy ác mộng, cô ấy hy vọng có người gọi cô ấy dậy, nói cho cô ấy rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi.
Cô ấy đứng dậy, lảo đảo bỏ đi.
“Em đi đâu?”
“Tôi… tôi phải về, tôi mệt quá..”
“Vậy những thứ kia thì sao?”
“Tôi không cần, không còn ai nữa, tôi cần chúng nó làm gì”
Cô ấy đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt lại tuôn rơi.
Thiện Ngôn đi theo cô ấy suốt con đường về, cô ấy quay về phòng, năm lên giường rồi nhắm mắt lại.
Thiện Ngôn vẫn đứng ngoài cửa không đi.
Mặc dù Bạch Minh Châu nói là cô ấy sẽ không tự sát, cô ấy còn Thiên Âu. Đây là đứa con duy nhất của Ôn Mạc Ngôn, nhất định cô ấy phải nhìn Thiên Âu lớn lên.
Hứa Trúc Linh đi đến, thấy anh ta không đi, bèn nói: “Anh…sao anh còn chưa nghỉ ngơi, chắc là anh thấy không khỏe trong người à? Cứ để cho tôi chăm sóc cho Minh Châu được rồi”
“Không cần đâu, tôi muốn… canh chừng cô ấy”
Giọng anh ta khàn khàn, lại chan chứa tình cảm, cũng có vẻ đau lòng nhàn nhạt.
“Thiện Ngôn, anh đừng trách Minh Châu xúc động như vậy, Minh Châu không chấp nhận được ngay mà thôi”
“Tôi biết, vốn là Cố Thành Trung để em ấy đến đây với cô, e rằng bây giờ phải làm phiên cô chăm sóc em ấy rồi” Đó là chuyện đương nhiên, Minh Châu chính là chị em tốt của tôi. Nhưng tôi không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại đi rồi, thật ra anh cũng không sai, trước kia trong anh khá đáng sợ, không ngờ sau khi tính tình của anh dịu dàng lại rồi nhìn cũng được đấy” Thiện Ngôn nghe cô nói vậy, cố gắng cong khóe môi lên: “Coi bộ trước kia tối xấu xa quá, dọa cô sợ | rội. Sau này tôi sẽ hối cải để làm một người mới. Mặc dù tôi và Ône Mặc Ngồn là hai linh hồn khác nhau nhưng tôi vẫn sẽ gánh vác trách nhiệm xã hội của anh ta. Còn về nhà họ Ôn, nếu bọn họ chấp nhận thì tôi sẽ hoàn thành trách nhiệm thay cho anh ta, nếu bọn họ không chấp nhận, trong lòng tôi cũng chả áy náy.
“Ôn Mạc Ngôn đi đến nông nỗi này, một phần cũng vì sự ép buộc của bố anh ta, nếu không phải người này ép anh ta cưới Christie, làm sao anh ta lại buồn bã đến mức mắc bệnh.
Tôi sợ rằng nếu tôi không xuất hiện, mặc kệ anh ta cứ sống như thế, ắt là cô cũng không nhìn thấy tôi đâu, có khi tôi đã đi gặp Diêm Vương mất rồi”
Thiện Ngôn bất đắc dĩ nói. Ôn Mạc Ngôn đúng là tên ngốc có tình có nghĩa mà…
“Haiz… thật ra anh và Ôn Mạc Ngôn rất giống nhau”
Hứa Trúc Linh không khỏi xúc động nói.
“Đúng rồi, cô là bạn thân nhất của cô ấy, cô có biết tại sao.
cô ấy lại từ chối Ôn Mạc Ngôn dứt khoát như vậy không? Nếu không có người nói bóng nói gió gì đó thì cô ấy không thể như thế này”
“Tôi không biết, cô ấy rất kín tiếng, đến bây giờ tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại né tránh Ôn Mạc Ngôn”
Thiện Ngôn cau mày khi nghe những lời đó, Bạch Minh Châu mà lại kín tiếng giữ miệng sao?
Tính tình của Bạch Minh Châu khá ngay thẳng, từ trước tới nay luôn có gì nói nấy, thế mà lần này lại giấu giếm cho đến tận bây giờ, nếu không phải người ngoài nói gì đó thì sao cô ấy có thể ngấm ngầm chịu đựng tới tận bây giờ?
Cô ấy đã chịu một niềm ủy khuất gì đó rất Vậy người gây cho cô ấy niềm ủy khuất đó là ai?
Anh nghĩ đến Christie.