ẶC…”
Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi, cả người cứng đời lại. Cô không dám quay đầu lại, cứ vậy bỏ chạy nhanh như chớp.
Cô cũng không dám nói cho Cố Thành Trung biết là mình đã nhân lúc anh ngủ say mà sờ mó khắp nửa người trên anh được.
“Hứa Trúc Linh!”
Cố Thành Trung thấy cô bò chạy thì cũng hiểu ra.
Cô nhóc kia bình thường rất ngây thơ trong sáng, hơi tí là xấu hổ, không ngờ là khi anh ngủ say thì cô lại dám động tay động chân với mình, đúng là đồ háo sắc.
Không đúng, cô dám ra tay với anh lúc anh không tỉnh táo, dùng từ háo sắc thôi không đủ đủ đề tả cô!
Hứa Trúc Linh hít thở không khí mát mẻ bên ngoài, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Tiệc cưới bắt đầu rồi, cô nên tranh thủ xuống dưới thì hơn.Hứa Trúc Linh vừa đến cửa, chưa kịp đầy cửa vào thì đằng sau cô có tiếng bước chân dồn dập. Cô quay đầu lại nhìn theo phản xạ, nào ngờ lại bị đánh mạnh một nhát vào cổ.
Đúng lúc Hứa Trúc Linh định kêu đau thì nào ngờ lại bị ai đó che miệng lại, sau đó cứ vậy kéo cô đi.
Lần này Hứa Trúc Linh không ngất đi ngay nhưng lại cảm thấy rất đau.
Hứa Trúc Linh ngửi thấy mùi máu tươi.
Chảy máu rồi, gáy đau quá!
Cô nhìn được người đằng sau mình là Trình Anh.
Lúc bịt miệng Hứa Trúc Linh lại, cô ta còn bịt cà thuốc mê vào, bây giờ cả người cô nhun hết ra rồi, đừng nói là giãy dụa, thậm chí ngay việc nói chuyện, kêu cứu cũng rất khó khăn.
Tất cả khách mời đều đang ăn cơm ở du thuyền lớn nhất, còn hai du thuyền khác thì không có ai.
Các nhân viên trên du thuyền cũng đều bận rộn làm việc, chẳng ai để ý đến cành bên ngoài nữa.
Trình Anh kéo Hứa Trúc Linh đến boong thuyền phía cuối du thuyền. Trình Anh thấy Hứa Trúc Linh chưa ngất hẳn, vẫn có thể cảm nhận được máu tươi trong người mình chảy ra ngoài, cô ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Mấy ngày qua, Trình Anh sống rất thấp thỏm, hãm hại Hứa Trúc Linh không thành, sau đó còn bị bẽ mặt trước vợ chồng Ngôn Minh Phúc.
Ông nội cô ta cũng không bao che cho cô ta, trái lại còn trách đó là lỗi của cô ta.
Cô ta không thấy mình sai gì cả, Hứa Trúc Linh không xứng với Cố Thành Trung, có lỗi lầm gì thì Hứa Trúc Linh cũng là người sai.
Tự nâng giá trị bản thân lên, mơ tưởng hão huyền muốn làm chim sẻ bay lên cày cây cao làm phượng hoàng, đúng là chuyện hoang đường.
Ông nội không hiểu mình thì thôi, nào ngờ cô Bốn nhà họ Cố lại còn quá đáng hơn, xông ra giúp đỡ cho Hứa Trúc Linh như một con chó điên vậy, thậm chí còn mắng chửi mình, ra tay tát mình một cái!
Cái tất đó đã khiến Trình Anh phải trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Ông cụ nhà họ Trình cảm thấy Trình Anh làm cà họ nhà mình mất mặt, còn định sắp xếp ca nô cho cô ta rời đi.
Nhưng cô ta đã gào khóc ăn vạ không chịu đi, sau đó yên lặng chờ đợi mãi đến giờ, đợi cho mọi người đi tham gia tiec cưới hết rồi mới tìm cơ hội để giết chết Hứa Trúc Linh.
Chỗ này không có camera giám sát, cũng không có nhân chứng.
Lần trước trời xanh trăng sáng chứng giám, nhưng bây giờ mây đen đã che khuất cả ánh trăng rồi, xem ra ông trời cũng biết là Trình Anh đang định làm chuyện xấu nên mới làm vậy để giúp đỡ cô ta.
Trúc Anh nghĩ: “Ngay cả ông trời cũng giúp mình, vậy chứng tỏ con khốn Hứa Trúc Linh này đáng chết thật rồi! Nếu đã không biết điều, nói mãi vẫn không chịu nghe thì cô ta cũng chẳng cần phải khách sáo nữa, cứ vậy mà tiễn cô lên trời mà thôi.”
Trúc Anh cầm một cây gậy sắt lấy từ nhà kho, trên đó còn dính lấy vệt máu đỏ thẫm.
Vốn dĩ cô ta còn định đánh ngất Hứa Trúc Linh bằng một nhát gật, nhưng sợ bản thân không đủ khỏe đến vậy nên cô ta đã chuẩn bị sẵn cả thuốc mê. Quả nhiên, thuốc mê này rất hiệu quả. Vậy cũng tốt, ném cô xuống biển cho cá ăn ngay thì chẳng có gì vui cả. Loại con gái khốn nạn này nên giết từ từ thì mới thỏa được mối hận trong lòng cô ta.
Đầu gậy sắt ma sát với boong thuyền, Trình Anh đi đến gần, tiếng bước chân của cô ta xen lẫn với tiếng ma sát chói tai của cây gậy sắt xuống sàn nhà, nghe như tiếng gọi của địa ngục vậy.
Sắc mặt Hứa Trúc Linh tái nhợt như tờ giấy trắng, trên trán còn có lớp mồ hôi mỏng.
Cô cố hết sức để bò ra chỗ khác, nhưng chỉ có thể cử động được rất ít.
Vệt máu dưới sàn bị kéo dài ra, nhìn rất đáng sợ.
“Con khốn này, mày sắp chết đến nơi rồi còn giãy dụa gì chứ? Đoi lát nữa giết mày xong tao còn phải lau máu cho mày nữa! Tôm thật đấy!”
Trình Anh giẫm mạnh vào tay Hứa Trúc Linh, sau đó nghiên mạnh chân xuống.
Hứa Trúc Linh đau, muốn hét to lên nhưng lại không phát ra được tiếng gì cả.
Người cô chẳng có chút sức lực nào, cổ họng nghẹn như bị thứ gì đó chặn lại vậy, cô chỉ có thể hít sâu một hơi.
“Trình Anh… cô lại muốn giết tôi?”.
Trước giờ Hứa Trúc Linh chưa bao giờ trải qua những chuyện tranh chấp kiểu này, cô chỉ biết đến mấy chiêu trả thù vặt vãnh mà thôi. Ngay cả việc tát người khác cô còn chẳng dám làm, huống chi là giết người.
Không ngờ là Trình Anh lại muốn giết người diệt khẩu. Hứa Trúc Linh đã đánh giá thấp sự đáng sợ của lòng người rồi.
Hứa Trúc Linh đau đến mức mồ hôi toát ra như mưa, cố gắng lắm mới nói được câu kia.
Trình Anh nghe cô nói xong thì nhếch mép cười.
“Đừng trách tao ác, chỉ trách bản thân mày đã cản đường của tao thôi. Tao đã nói chuyện nhẹ nhàng với mày rồi mà mày không chịu hiểu, vậy thì đừng trách tao độc ác! Hứa Trúc Linh, từ nhỏ đến lớn, những người dám tranh đồ của tao đều không sống yên ổn được đâu, mày cũng không ngoại lệ!”
“Bây giờ tao tiễn mày chầu trời trước đã, sau đó tao sẽ từ từ nghĩ cách giải quyết Cố Ngọc Vy sau. Con khốn đó, tao sẽ không cho nó sống yên ồn trên đời này đâu. Tất cả những người từng xỉ nhục tạo đều phải chết, phải chết!”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, hoàng hốt. Trình Anh định trả thù cô đã đành rồi, vậy mà còn muốn trả thù cả Cổ Ngọc Vy nữa.
Cô biết Cố Ngọc Vy biết đánh nhau, nhưng kẻ địch trong tối, cô ấy ngoài sáng, huống chi bây giờ Trình Anh đang như một con quái vật, chẳng có chút lý trí và nhân tính nào, nếu cô ta lên cơn điên rồi, không biết sẽ còn gây ra chuyện trái với luân thường đạo lý đến mức nào nữa.
Cô không thể làm liên lụy đến Cố Ngọc Vy được!
“Cố Ngọc Vy… Cố Ngọc Vy bị tôi sai bảo đấy, cô ấy vì tôi nên mới ra tay đánh cô. Cô tức gì thì cứ trút lên người tôi đây này, đừng… đừng có mà làm hại người vô tội.”
Hứa Trúc Linh vừa nói dứt câu thì Trình Anh đã mất hứng quật mạnh gậy sắt vào đùi cô. Bắp chân toàn là xương, bị đánh bằng gậy sắt như vậy, cô chỉ cảm thấy đau đến mức run cả người, thậm chí còn không thể thở nổi.
Cô như một con cá mắc cạn, cố gắng mở to miệng ra để thờ, nhưng không khí mà cô hít vào lại như đang đốt cháy cổ họng vậy. Cô đau đến mức chảy cà nước mắt.
Lúc này Hứa Trúc Linh cũng chẳng rõ mình đau ở đâu, cảm giác như cả người từ đầu đến chân chỗ nào cũng đâu.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ bị đau đến mức này.
Cô đau đến mức không thể nói ra lời, tiếng nghẹn ngào của cô cũng rất yếu ớt, tầm mắt cô mờ đi vì mồ hôi và nước mắt.Cô chỉ có thể thầy mờ mờ là Trình Anh đang cười. Cô nghĩ, nụ cười của Trình Anh lúc này chắc là tàn nhẫn lắm.
Trình Anh túm lấy chân cô, kéo về phía lan can, có vẻ như đang muốn đẩy cô xuống biển cả để cô phải chết một cách thần không biết quỷ không hay.
Trình Anh vừa kéo cô vừa nói: “Chỉ cần mày chết đi thì tao sẽ có thể lên làm mợ chủ nhà họ Cố, sẽ không còn chướng ngại vật nào cản đường tao nữa!”
Hứa Trúc Linh nghĩ, dù sao thì đêm nay mình cũng phải chết rồi, trước khi chết cũng phải khiến Trình Anh khó chịu một chút chứ nhỉ.
“Dù… dù tôi có chết đi thì Cố Thành Trung cung sẽ không lấy người phụ nữ độc ác như cô đâu… cô quên chuyện đó đi thì hơn!”
Cô yêu ớt thều thào.
Suy nghĩ của cô dần trở nên hỗn loạn, có lẽ là do cô đã bị mất máu quá nhiều rồi.
Trình Anh nghe nói vậy thì nổi giận, lại đánh đấm Hứa Trúc Linh thêm một trận nữa. Cô ta nhắm thằng vào bụng Hứa Trúc Linh mà đá, mãi đến khi cô lăn vài vòng, đập mạnh vào lan can thì mới thôi.