Strzyga mở cửa, thấy cậu đã mặc xong quần áo tử tế thì cảm thấy hết sức ngạc nhiên. “Cô chủ, cô… “Đỡ tôi lên giường đi.”
Strzyga đỡ cậu giường, Hứa Trúc Linh cũng xốc chăn lên chui đi vào. “Cô Trúc Linh, cô đang…
Ông ấy còn chưa nói xong thì Diên đã cười giơ tay lên vẫy vẫy bảo ông ấy ra ngoài, cậu phải nghỉ ngơi rồi.
Strzyga bất đắc dĩ lắc đầu, cậu chủ nhà ông ấy cũng bắt đầu trước lạ sau quen.
Strzyga đi rồi, Hứa Trúc Linh ôm cánh tay
Diễn nói: “Nếu em cảm thấy không thoải mái ở đâu thì nhớ phải gọi chị dậy nhé, đừng cố gắng chịu đựng một mình đấy, biết không?”
Cậu gật đầu muốn rút tay lại nhưng cô ôm quá chặt, hoàn toàn không cách nào kéo ra được.
Cậu có thể cảm nhận được thứ mềm mại kia đang chạm vào người mình, có một cảm giác gì đó không thể nói rõ thành lời.
Hai má cậu đỏ ửng lên, thấy không được tự nhiên lắm.
Thế nhưng Hứa Trúc Linh hoàn toàn không biết điều đó, con gái ngủ thương như thế, đâu có kiêng dè những thứ này.
Cô lại sờ vào ngực Diên nói: “Con gái mười bốn, mười lăm tuổi chắc cũng phải dậy thì phát triển rồi chứ nhỉ? Sao ngực em vẫn còn bằng phẳng vậy? Chị cứ tưởng chị thế này đã là nhỏ lắm rồi, không ngờ ngực của em còn nhỏ hơn cả của chị nữa. Yên tâm đi, nếu chị tìm được bí quyết làm to ngực rồi thì chắc chắn sẽ không keo kiệt giữ riêng cho mình đâu.
Cậu có thể cảm nhận được tay nhỏ của
Hứa Trúc Linh đang mò loạn trên ngực mình, chẳng có một quy luật nào cả. Nơi những đầu ngón tay lướt qua khiến trái tim cậu nóng hừng hực lên như lửa đốt.
Cậu căng thẳng giơ tay lên nằm lấy tay Hứa Trúc Linh.
Bây giờ cô mới để ý thấy gương mặt nhỏ của cậu đã đỏ bừng lên, trông có vẻ đang ngượng ngùng.
Trời ạ!
Cậu ngượng ngùng thế này trông xinh quá thể đáng!
Cô không nhịn được giơ tay lên nhéo nhéo hai má phấn hồng, cảm giác cứ như đang đánh lòng trắng trứng gà bông bông lên ấy. “Em gái nhỏ, em đang ngượng ngùng hả? Không thì em cứ sờ lại chị đi cũng được, dù sao cũng kẻ tám lạng người nửa cân
Cô nắm lấy tay cậu lần mò lên ngực mình.
Diễn vừa mới chạm vào áp ngủ cô thì đã vội vàng rụt tay về như điện giật.
Mặt cậu lại càng đỏ hơn, vệt đỏ lan ra đến tận sau tai, lan đến tận sau gáy. “Trông em ngượng ngùng thế này xinh thật đó! Càng ngày chị càng thích em, sau này chị phải sinh một bé gái, bé cũng phải xinh xắn như em vậy mới được. Chị sẽ buộc tóc cho con bé, mua váy hoa cho con bé, thật là tuyệt vời. “Mai chị đưa em đi dạo phố được không?” Nàng hơi kích động nói.
Đi dạo phố…
Cậu nghe thế thì ánh mắt chợt sáng lên, đôi mắt sáng như mặt biển, lấp lánh như ngọc đẹp.
Cậu gật đầu. “Ngoan nào, bây giờ chúng ta phải đi ngủ, có muốn đi vệ sinh, không thoải mái cái gì, nhất định phải nói cho ta biết nga!”
Cô xoa đầu cậu, trong mắt cô thì Diên vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên.
Cô ôm Diên, chẳng mấy chốc đã chìm vào mộng đẹp nhưng Diên lại cực kì khó ngủ.
Trên người cô có mùi hương nhàn nhạt như có không, thoang thoảng bay vào mũi, thấm vào tận ruột gan khiến cả thể xác và tinh thần đều cực kì sung sướng.
Cơ thể cô cũng cực kì mềm mại, tựa vào người cậu, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cậu hoàn toàn không dám suy nghĩ thêm nữa, sợ mình lại giở trò lưu manh gì đó thì căng.
Cậu cố gắng giữ đầu óc trống rỗng và ép buộc mình phải đi ngủ.
Nhưng dù vậy thì tối hôm đó vẫn là đêm nửa mê nửa tỉnh.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, cô tiễn Cổ Thành Trung đi rồi quay trở về phòng chải đầu cho Diên.
Diên khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu khó chịu.
Chải đầu thế này có vẻ gái tính quá!
Không muốn!
Cậu đanh mặt, từ chối. “Chải cùng một kiểu tóc, có muốn không đây! “Cùng một kiểu tóc ư?”
“Đúng vậy, chúng ta làm giống nhau!” Cô cười nói.
Được rồi… Nể tình khó lắm mới được ở cùng nhau, chấp nhận.
Cuối cùng Hứa Trúc Linh làm cho cô bé hai búi tóc tròn lộ ra phần trần trơn bóng, nhanh chóng cảm thấy sự loli này đáng yêu xíu. “Oa oa, em đáng yêu thật đấy, để chị hôn một cái xem nào!”
Cô kìm lòng không đặng ôm Diên, hôn lên mặt cậu một cái. “Càn rỡ!”
Strzyga giật mình trợn trừng mắt, lập tức lên tiếng ngăn cản, chỉ hai từ ngắn ngủi đó thôi đã kéo tới cả bầu không khí lạnh lẽo khiến cô giật thót mình.
Cô giật mình nhìn Strzyga, không rõ mình làm sai chuyện gì. “Tôi… Tôi đã làm gì?”
Mặt Diên khẽ đỏ lên, giơ tay ôm lấy nửa bên mặt.
Đây… Đây là lần đầu tiên cậu được một người con gái hôn bất ngờ thế này ngoài em gái và mẹ, có cảm giác gì đó cực kì quái lạ cứ chiếm cứ lồng ngực cậu, nóng hôi hổi. “Cô chủ, cô không sao chứ?” Strzyga lo lắng nhìn cậu. Cậu khoát tay, buồn bực trừng trừng liếc nhìn Strzyga. “Đừng làm bạn ấy sợ, đây là mệnh lệnh. “Nhưng cô ta vừa mới làm chuyện bất kính với cậu như thế cơ mà, cậu chủ, mặt cậu là nơi bất kì cô gái nào có thể tùy tiện hôn lên u?”
“Tôi thích thế.”
Cậu bất chợt cong môi cười, Strzyga trợn mắt há hốc mồm.
Cậu chủ đang rơi vào tay giặc rồi đấy ư? “Đi thôi.” Cậu giữ chặt tay Hứa Trúc Linh, dịu dàng viết vào lòng bàn tay anh. “Chị… Không sao rồi chứ? Lúc nãy chị đã làm gì sai ư?”
“Không có đâu, ông ấy lớn tuổi rồi nên cứ thích lên cơn bất chợt ấy mà, không cần để ý tới ông ấy.
Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là mình đã làm chuyện gì xấu ấy chứ. Cô dẫn cậu đi dạo siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn vặt, lại đến cửa hàng trang sức phụ kiện. Cô trông thấy một cái cài tóc hình tại mèo, kìm lòng không đậu đeo lên đầu thử. “Đáng yêu thật đó, lấy cái này được không?”
Cậu đang định từ chối thì sau đó lại nghe thấy Hứa Trúc Linh mở miệng nói: “Chúng ta lấy một người một cái, có đẹp không?”
Cậu lập tức sửa miệng, gật đầu, ý bảo là đẹp.
Sau đó, cô đeo lên đầu cậu một cái và bản thân mình cũng mua một cái. “Em xinh xắn hơn chị nhiều lắm ấy! Tại sao trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp đến thế được nhỉ? Đúng là khiến con người ta ghen tị chết đi được. Sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận nhé, bây giờ ngoài kia Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều.
Cậu gật đầu, biết cô đang nói về chuyện ngày hôm qua.
Cơ thể cậu bắt đầu nóng lên nhưng cũng không có vấn đề gì cả, cậu cứ tưởng là mình sẽ đau đầu lắm nhưng không ngờ là ở cùng với cô thì cậu lại không hề cảm thấy đau đớn một tí nào.
Cô mua cho Diên rất nhiều thứ linh tinh, hai người đi dạo mệt mỏi rồi lại tìm một cửa hàng ngồi xuống ăn bánh ngọt, uống nước trái cây. “Em cứ nhìn chị làm gì thế?” Cô nghi hoặc nhìn cậu, hơi khó hiểu hỏi. “Đẹp lắm, bạn là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng biết.”
“Xạo thế, chị không đẹp tí nào luôn ấy, còn nhiều người đẹp hơn chị nhiều, em cũng đẹp hơn chị rất nhiều.” Cô cảm thán. “Bạn xem tôi là gì?”
Cậu lại còn nghiêm túc viết. Xem cậu là gì ấy hả?
Bé đáng yêu? Lolita ? Em gái nhỏ ? “Em gái nhỏ, một em gái nhỏ cực kì cực kì đáng yêu, kiểu cần được yêu thương bảo vệ ấy, nếu người khác chạm vào em một chút thì chị se phùng mang trợn má lên đấy.”
“Ngoài những điều đó ra thì sao ?”
Không còn tình cảm gì khác nữa ư ? Cậu thoáng mong chờ.
Nhưng cậu cũng biết rõ chuyện đó là không thể nào, cậu luôn xuất hiện với thân phận của một cô gái, làm sao Hứa Trúc Linh có thể có suy nghĩ khác với cậu trong đầu được cơ chứ? “Thôi bỏ đi, chúng ta tìm cái gì đó ăn đi, đói bụng rồi.”
Cậu không chờ cô trả lời, khoát tay nói, cậu cụp mặt xuống, trông có vẻ hơi ủ rũ.
Cô không hề nhìn thấy, cứ thế ngồi ăn.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, một ngày trôi qua cực kì nhanh, cô nói với Diên chuyện hòm thư, vì máy tính luôn nằm trong tay Strzyga nên cậu cũng chưa nhìn thấy.
Cô mở những bức ảnh đó lên để cậu xem từng tấm một.