Cho dù đứa bé này do Bạch Minh Châu sinh ra nhưng chỉ cần trên người nó có dòng máu của Ôn Mạc Ngôn là được rồi.
Người ta nói yêu ai yêu cả đường đi, cho dù đứa nhỏ này không phải con ruột của cô ta thì cô ta vẫn sẽ yêu thương nó.
Ôn Mạc Ngôn nghe cô ta nói vậy thì khẽ mím môi mỏng, anh ta biết mình nợ Christie nhiều đến nỗi không thể bù đắp hết được.
Ngoài vị trí bà chủ nhà họ Ôn này ra thì anh ta không còn thứ gì có thể cho cô ta nữa.
“Thời gian này… vất vả cho cô rồi” Anh ta nói với giọng điệu dịu dàng hiếm có.
Lúc Christie phát hiện ra chút thay đổi này thì trừng lớn hai mắt cực kỳ ngạc nhiên.
Anh ta… đang quan tâm mình sao? Từ lúc kết hôn đến bây giờ anh ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt với mình, ngoại trừ ngày cô ta giả vờ sinh con anh ta đã canh chừng ngoài phòng phẫu thuật ra. Lúc cô ta được đưa ra cũng không vội nhìn đứa nhỏ mà là quay sang hỏi: “Cô có sao không?”
Cho nên Ôn Mạc Ngôn không phải là một người quá tàn nhẫn.
Không có tình yêu thì bọn họ vẫn có thể phát triển thành tình thân, chỉ cần có thể ở cùng nhau thì cần gì phải so đo chút chuyện vặt vãnh này chứ?
“Không… không vất vả.”
Bởi vì vô cùng phấn khích lúc cô ta nói chuyện có hơi lắp bắp.
“Đi thăm đứa bé thôi.” Anh ta nói.
“Được” Cô ta nhanh chóng gật đầu sau đó nắm lấy tay anh ta, anh ta theo bản năng giật ra muốn tránh khỏi nhưng cô ta càng nắm càng chặt.
“Ôn Mạc Ngôn…
Lúc cô ta thì thầm gọi tên thì anh ta mới lấy lại tinh thần, ngón tay của anh hơi cứng nhắc, cố gắng hít sâu một hơi cuối cùng nhẹ nhàng nắm tay cô ta nói: “Đi thôi.”
Christie thở phào nhẹ nhõm, thật sự cô ta rất sợ Ôn Mạc Ngôn sẽ đẩy mình ra vậy thì sau đó chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Nhưng may mà… không có.
Trong phòng bệnh, cơ thể bé nhỏ của Thiên Âu đang cuộn tròn trong chăn im lặng chìm vào giấc ngủ, bởi vì sinh non nên sức đề kháng kém rất dễ bị bệnh.
Hai má của cậu bé đỏ bừng vẫn còn hơi nóng.
Anh ta nhìn thấy Christie thuần thục lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, thay tã và mặc quần áo giúp đứa bé khiến anh ta không có chỗ trống để chen tay vào.
Không lâu sao bảo mẫu đã đến, vì cô ta chỉ giả vờ mang thai cho nên không có sữa chỉ có thể lừa anh ta rằng do cơ thể sau sinh của mình quá yếu nên không có sữa.
Từ lúc sinh ra đến nay, việc cho Thiên Âu bú đều do bảo mẫu phụ trách, tình trạng của cậu bé cũng không quá đáng lo nên chỉ cần nằm viện ba ngày để tiện theo dõi.
Lúc này bảo mẫu đang cho cậu bé uống sữa thấy bầu không khí có hơi gượng gạo nên chủ động tránh mặt sang chỗ khác để bọn họ tiện nói chuyện, Christie lấy hết can đảm nói: “Lần này trở về…
thì đừng đi nữa có được không? Em sắp chịu không nổi nữa rồi, bố em vẫn luôn một mực hỏi sao anh không ở bên cạnh em, rốt cuộc anh đi Đà Nẵng làm gì? Cả bố anh cũng ám chỉ em không giữ được chồng”
“Bây giờ em không còn dám ra cửa gặp bạn bè, cũng không dám đi tiệc trà dành cho các quý bà nữa, rất sợ bọn họ sẽ nói với em chồng em không ở bên cạnh lúc em ở cữ là vì bận đi tìm người tình trước đây”
“Hai nơi gần nhau thì việc trao đổi buôn bán sẽ rất thuận tiện, chỉ cần một tin tức nhỏ thôi cũng đủ truyền đi khắp vùng rồi. Dù gì thì hai nhà chúng ta cũng có chút mặt mũi nên rất dễ trở thành tâm điểm chú ý, anh không biết có biết bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của chúng ta hay sao?”
Ôn Mạc Ngôn nghe cô ta nói vậy thì siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay giống như nhánh cây chỉ chít hiện lên.
“Em cần anh, Thiên Âu cũng cần anh, dù anh không yêu em nhưng vẫn yêu thằng bé mà đúng không? Cả tên của thằng bé cũng do chính anh đặt.”
“Cô… sao cô lại phải đuổi theo một trái tim đã chết kia chứ?” Ôn Mạc Ngôn trầm giọng nói, giọng nói khàn khàn của anh đầy vẻ mờ mịt.
Trái tim đã khô căn của anh khó mà gặp được mùa xuân lần nữa.