Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 420


Cô dè dặt như một đứa trẻ làm sai, nhìn anh với vẻ bất lực.


Đôi mắt ngập nước kia dường như có thể nói chuyện được, nó cứ nhìn chằm chằm vào anh không chớp, mong rằng anh có thể cho nó một câu trả lời thỏa đáng.


Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy tay cô. “Thật lòng xin lỗi, máy bay lâm xuất hiện chút trục trặc khi gần đến giờ bay nên phải trì hoãn, em chờ anh lâu lắm rồi phải không? Có mệt không? Chúng ta về nhà nhé?”


“Thế người kia thì sao? Anh không muốn chờ bệnh nhân tỉnh lại hả? Lúc nãy trông anh có vẻ lo lắng lắm.” Giọng cô khẽ vang lên, run run, dù đã cố hết sức che giấu nhưng vẫn không thể giấu đi hết. “Em có tin anh không?”


Anh hỏi, cánh môi khẽ in nụ hôn lên lưng bàn tay cô. Độ ấm của cánh môi đó vẫn còn là ký ức cực kì mới mẻ.


Hơn một tháng không gặp người yêu, rốt cuộc gặp được nhau thì anh lại ôm một người con gái khác với vẻ vội vã


Khoảnh khắc đó, dường như cô chỉ là một người ngoài cuộc cực kì cô độc.


Cô có tin không?


Sự tin tưởng xây dựng lên trong vòng một năm không thể sụp đổ vì một chuyện nhỏ nhoi như thế.


Cô gật đầu nhưng không hề lên tiếng. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thoáng im lặng rồi chậm rãi lên tiếng nói.


Giọng nói trầm thấp khàn khàn như rượu ngon được cất từ nhiều năm trước vang lên trong hành lang vắng vẻ: “Anh và Lucia… Là người yêu cũ. Thời điểm đó anh vẫn chưa biết cô ấy là cô ba nhà Kettering, cô ấy cũng không biết anh là cậu ba nhà họ Cố, cô ấy nghĩ anh chỉ là một thanh niên nghèo và anh nghĩ cô ấy cũng vậy. Hai người cùng một hoàn cảnh gặp nhau, từ hai năm quen biết đến hai năm tốt nghiệp anh và cô ấy luôn ở bên và giúp đỡ cho nhau.


“Sau đó anh nhận được mệnh lệnh từ bố, ông ấy muốn gọi bọn anh về. Thời điểm đó, anh hai sắp cưới Ôn Thanh Hoàn nên định về nhà xin phép, anh cũng có quyết định đó. Thế nhưng không ngờ du thuyền lại xảy ra chuyện như thế, sau khi anh trốn được thì trông thấy thuyền của Lucia trong ánh lửa.”


“Thế nên đoạn tình cảm đó cũng trôi vào dĩ vãng, anh và cô ấy đã không gặp mặt nhau năm năm nay. Bây giờ giữa anh và cô ấy vẫn còn vài khúc mắc chưa thể giải quyết, có lẽ cái chết của anh hai không đơn giản như thế. Bây giờ anh sẽ không làm gì tổn thương đến cô ấy và cũng sẽ không để yên nhìn cô ấy làm phiền cuộc sống của anh. “Lần này cô ấy xuất hiện ở đây là chuyện ngoài ý muốn.”


Bọn họ ở bên nhau bốn năm nhưng lại bị anh dùng vài câu bâng quơ để nói.


Thật ra cô có thể cảm nhận được bốn năm cùng chung một con thuyền đó đã xảy ra rất nhiều chuyện khắc cốt ghi tâm không cách nào quên được.


Cô không muốn tìm hiểu sâu về những câu chuyện ngày xưa của hai người họ, cô sợ bản thân mình không thể sánh bằng và cũng không muốn mang ra so sánh.


Bây giờ cô chỉ muốn biết một chuyện, Chuyện ngoài ý muốn này… Phải kéo dài bao lâu? “Vậy anh tính xử lý như thế nào?”


“Anh sẽ sắp xếp người đưa cô ấy đi. “Bao lâu?” Cô vội vàng hỏi, có vẻ khá hấp tấp.


Không phải do cô không đủ rộng lượng bao dung mà là cô thật sự cảm nhận được nguy cơ.


Lucia khác với đám ong bướm ngoài kia, mấy cô gái đó cực kì đơn giản, tất cả đều vì gương mặt điển trai của Cổ Thành Trung, thân phận, địa vị… Bọn họ chỉ vì vinh hoa phú quý.


Thế nhưng Lucia lại là cô gái đứng tít trên cao, gia tộc Kettering khổng lồ như thế, có thể nhận ra điều đó từ bữa tiệc tối hôm nọ.


Thế nhưng cô ta cũng không muốn quan tâm đến những thứ đó, cô ta không mưu cầu danh lợi hay tiền bạc, mục đích của cô ta cực kì rõ ràng, chính xác là lồ lộ trước mắt tất cả mọi người.


Thứ cô ta muốn có là Cổ Thành Trung!


Cô không thể kiềm nén được sự xao động trong lòng mình, cô hơi sợ hãi, cô không thích cảm giác bị ép ra bờ vực thẳm, khiến cô mất đi hết tất cả cảm giác an toàn, kéo vang hồi chuông cảnh báo và hoàn toàn bước vào trạng thái chiến đấu.


Cảm giác này… Rất tệ. “Chờ cô ấy tỉnh lại rồi anh sẽ đưa cô ấy về, anh không gặp cô ấy nữa, tất cả mọi thứ đều giao cho Khương Anh Tùng xử lý, em có thể an tâm được chưa?”


Giọng anh cực kì dịu dàng, dần dần an ủi trái tim yếu ớt của Hứa Trúc Linh.


Cô chưa bao giờ có cảm giác thế này, như một con mèo thấy có người bước vào trong lãnh địa của mình, bộ lông của nó dựng đứng hết cả lên.


Anh ôm cô vào lòng. “Anh sẽ là chú ba Cổ của một mình em, chúng ta không thể chia tay nhau được.”


“Thật vậy không?”


“Cô bé ngốc nghếch này, em có cần anh moi tim mình ra cho em xem rốt cuộc anh thật lòng anh giả dối không? Đi nào, chúng ta về nhà.”


Anh ôm cô từ ghế dậy, động tác ấy cần cận như thế, sợ cô đụng vào đâu đó hoặc là ngã xuống.


Cô cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, bên tại vẫn vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ khiến cô chợt yên tâm.


Cô thở hắt ra một hơi thật mạnh để ngăn cản mình suy nghĩ miên man, thật ra trước đó cô đã đoán được phần nào.


Lucia và Cổ Thành Trung có một đoạn quá khứ nào đó với nhau, chỉ là… Cô cứ trốn tránh mãi, chờ mong vào sự may mắn mà thôi.


Bây giờ chính miệng anh nói ra như thế, dù Cổ Thành Trung đã chứng minh bản thân mình sẽ không bao giờ có những suy nghĩ khác đi nhưng cô vẫn sẽ lo lắng và sợ hãi. Con gái… Có lẽ đều thế, gặp phải một đối thủ mạnh mẽ sẽ trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.


Về đến nhà, Hứa Trúc Linh bèn chuẩn bị thay quần áo thì bị anh cản lại. “Mặc thế này xinh đẹp lắm, tại sao phải thay ra?”


“Anh thấy đẹp hả?” Cô ngạc nhiên nói. Trước đó cô đã sửa soạn ăn mặc thế này để khiến anh phải tròn mắt nhìn.


Thế nhưng sau khi xảy ra chuyện như thế, ánh mắt của anh đã bị Lucia thu hút thì làm gì còn chuyện đóa hoa bình thường như cô có thể đón lấy ánh nắng.


Không ngờ… Anh lại để ý tới, còn cảm thấy cô ăn mặc khá đẹp. “Mang giày cao gót thế này có mệt không? Lại đây, anh xoa chân cho em.” Cô đối giày rồi lắc lư đi qua. Cô ngồi trên sô pha, Cổ Thành Trung đặt chân cô lên đùi mình và bắt đầu bóp đùi cho cô.


Đi lâu như thế, đúng là đùi hơi đau. “Chiếc váy xinh lắm, hôm nay trang điểm cũng đẹp này, son môi là màu dâu tây em thích nhất, cực kì đáng yêu, phới với lớp trang điểm này trông như búp bê ấy/”


“Anh… Anh biết cả những điều đó hả?”


“Bàn trang điểm của em cùng với tất cả những món đồ trang điểm, bảo dưỡng da của em đều do anh chọn, cả quần áo và giày của em, anh nhớ kỹ hơn em nhiều.”


Anh cười khẽ nói.


Hứa Trúc Linh không nhịn được bĩu môi, anh nói thế cũng có lý.


Anh thích sắp xếp tất cả mọi chuyện, luôn sắp xếp hết mọi thứ cho cô, những thứ dùng xong cả bản thân cô cũng không biết, hôm sau trên bàn chắc chắn sẽ không còn chai đó nên cô tiện tay lấy một loại khác.


Dường như anh không hề lo lắng rằng cô sẽ khó chịu bởi vì đúng là những thứ anh chọn đều là tốt nhất.


Dường như anh còn hiểu cô hơn chính bản thân cô “Em cứ tưởng là… Trong mắt anh không còn em nữa rồi chứ…”


Cô hơi tức giận nói, đến bây giờ trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu lắm ấy. “Làm gì có chuyện đó, trong mắt anh luôn có hình bóng em, Lần này là tình huống đặc biệt, anh không thể thấy chết mà không cứu được.”


“Được rồi, em như bỏ qua cho anh lần này đi. Nhưng mà sau này anh không được phép gần gũi với người đó như thế, em sẽ ghen đấy!”


“Được, anh biết rồi.”


“Em ăn cơm trưa chưa?”


“Chưa kịp ăn đã chạy đi chờ đón anh rồi… Nhưng anh lại để em chờ lâu như thế, anh không nói em cũng quên mất “Anh bảo nhà bếp làm cơm trưa.”


“Em muốn anh làm, cái này gọi là bồi thường đó biết không?”


Cô nhướng mày, cố tỏ ra vẻ hung hăng nói, nhưng gương mặt hiền lành đáng yêu đó trông chẳng giống ác ma gì mà lại trông cực kì đáng yêu. Anh kiềm lòng không đậu nhéo mặt cô, hiền lành nói: “Có thể phục vụ em ăn cơm là vinh hạnh của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK