Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1438


Mà mấy ngày này ông ta giấu thân phận, đổi qua chuyển lại đến Phú Quốc đã phải cẩn thận vạn lần rồi.


Chỉ có tự tay phá hủy thứ này ông ta mới an tâm được.


Tân Nhâm Thành quyết đoán mở hộp ra, thấy chiếc mặt nạ bên trong thì vành mắt hơi nóng lên, đang định hủy nó lại bỗng nghe được tiếng súng đăng Sau.


Đoàng, đoàng, đoàng.


Ba tiếng súng nổ vang vọng.


Một viên đạn găm vào đầu gối Tần Nhâm Thành, làm ông ta ngã khỏi ghế dựa, quỳ phịch trên mặt đất.


Một viên nổ tung đầu ông chủ bên cạnh, chết không nhắm mắt.


Ông ta thậm chí không rõ mình vì sao mà chết, vừa mới rồi còn cảm khái mình vợ con đề huề, nháy mắt đã đi xuống địa ngục.


Sau lưng Tần Nhâm Thành vang lên giọng nói quen thuộc.


“Ảnh Họa Bì, ông làm tôi tìm ông thật vất vải”


Tân Nhâm Thành quay đầu, lại thấy gương mặt mình không thể tưởng nổi.


. Là mặt Cố Thành Trung.


Ông ta trợn tròn mắt, chỉ vào Hắc Ảnh: “Cậu… sao cậu lại lấy được mặt nạ của Cố Thành Trung? Sao có thể?”


Hắc Ảnh nghe ông ta hỏi thì sờ mặt nạ trên mặt, trên môi là nụ cười âm u.


“Tấm mặt nạ này thật tốt, nó sinh ra là để dành cho tôi. Cho dù tôi hoàn toàn thay thế Cố Thành Trung cũng không có ai phát hiện!”


“Hắc Ảnh, đừng có làm càn!” Tân Nhâm Thành nghiến răng nghiến lợi.


“Có mặt ngoài thì thế nào, chiếc mặt nạ này là chiếc duy nhất tôi không chuẩn bị tư liệu tỉ mỉ, chẳng lẽ cậu có thể bắt chước Cố Thành Trung hay sao? Bên cạnh cậu ấy có rất nhiều người thân cần, trừ phi cậu giết sạch bọn họ, bằng không thì đừng tưởng giả làm người tai”


“Ồ? Thế sao?”


Hắc Ảnh cười đầy hàm ý, nụ cười này thật sự khiến người sởn tóc gáy.


Sống lưng Tần Nhâm Thành lạnh lẽo, cảm giác rờn rợn từ lòng bàn chân lan tràn lên đỉnh đầu, làm ông ta toát mồ hôi như mưa.


Hắc Ảnh bước tới phía trước dưới cái nhìn chăm chú của ông ta, dáng người cao ngất tương đương với chiều cao của Cố Thành Trung.


Anh ta ngồi xuống rót trà, nét mặt, động tác đều giống Cố Thành Trung như đúc.


Nếu không phải biết rõ người trước mặt là hàng giả, có lẽ Tân Nhâm Thành thật sự cho rằng người vừa nổ súng là Cố Thành Trung.


Hắc Ảnh rót một chén trà nóng cho chính mình, giọng nói cũng hệt như giọng Cố Thành Trung.


Anh ta thản nhiên nhìn Tân Nhâm Thành, trong ánh mắt là sương lạnh trí mạng: ˆ “Ông là Ảnh Họa Bì vì ông có thể thay thế bất cứ người nào. Ông cũng biết vì sao bọn họ gọi tôi là Hắc Ảnh đấy, tôi không thể bắt chước người khác, nhưng duy có một người, tôi sinh ra là vì đối phương. Tất nhiên, người kia cũng cần trả một cái giá đắt, phải chết vì tôi, sau đó thay mận đổi đào, để tôi sống thân phận của đối phương!”


“Cậu… ý cậu là gì? Rốt cuộc cậu là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK