Rất lâu trước đây đã nói với cô rồi ư?
Bạch Minh Châu bỗng nhớ lại cách đây hơn một tháng, lúc cô ấy và Ôn Mạc Ngôn kí kết thỏa thuận, anh ta đã nói sau ba tháng sẽ kết thúc, đường ai nấy đi.
Không biết vì sao lúc đó anh ta đột nhiên nhắc tới Thiện Ngôn, hỏi cô ấy có thích nhân cách này không?
Anh ta còn nói hùng hồn có chút tự đắc rằng sau ba tháng sẽ có người tiếp nhận vị trí của anh ta và ở bên cạnh cô ấy.
Thế nên, lúc đó anh ta đã định sẽ dùng biện pháp này rồi?
Bạch Minh Châu đau đớn nhắm mắt lại, lúc này cô ấy mới tin những gì Thiện Ngôn nói.
Ôn Mạc Ngôn… thật sự đã chết rồi!
Chính Bạch Minh Châu cô ấy đã hại chết anh ta!
“Anh ấy không còn nữa vậy tôi còn sống để làm gì?” Bạch Minh Châu đau khổ nghẹn ngào nói.
“Em nhất định phải sống tiếp, sống vì anh ta. Nếu như em chết thì nhân cách đang tồn tại này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi không để ý nếu phải vì tình mà chết theo em, nếu em tự tử vì tình thì người ngoài hẳn sẽ ca tụng em thôi. Nhưng nếu tôi chết thì trên thế giới này sẽ không còn cái người gọi là Ôn Mạc Ngôn nữa. Thân thể này sẽ tan thành mây khói”
“Hơn nữa, nếu chúng ta cùng chết thì con của chúng ta, khụ khụ… à con của em và Ôn Mạc Ngôn. Dù sao đứa bé cũng mang trong mình dòng máu của tôi… chúng ta đều chết đi thì đứa bé bơ vơ một mình, nó sống thế nào đây?”
Đứa bé…
Nghĩ đến bé con còn bé xíu xiu, trái tim Bạch Minh Châu bỗng cảm thấy đau đớn, bé con là huyết mạch duy nhất của Ôn Mạc Ngôn, cô ấy làm sao nỡ nhẫn tâm bỏ lại nó để tìm đến cái chết?
“Thiện Ngôn, tôi không thể thích anh, tôi chỉ yêu duy nhất một người là Ôn Mạc Ngôn.”
“Không sao, em thích tôi hay không là việc của em, nhưng tôi yêu em, tôi nguyện vì em mà trả mọi giá là việc của tôi. Tôi không có cách nào khiến em thích tôi, em cũng không thể ngăn cản tôi đối tốt với em, đúng vậy không?”
“Tôi tôn trọng em, em cũng phải tôn trọng tôi, đây là nguyện vọng của người đã khuất, nguyện vọng lớn nhất!”
Bạch Minh Châu nghe xong cắn chặt răng, cô ấy thầm nghĩ, anh a đã muốn chết rồi, tại sao lại còn đưa Thiện Ngôn đến chăm sóc cô ấy?
Cô ấy phải đối mặt với khuôn mặt giống y như đúc kia thế nào đây? Làm sao để an nhiên sống qua ngày?
“À đúng rồi, Ôn Mạc Ngôn có để lại một bức thư cho em.
Về phần bức thư đó viết gì thì tôi không biết, do anh ta đã tự động chặn các giác quan của tôi. Nhưng tôi vẫn biết bức thư đang ở đâu, có lẽ nội dung trong đó là những lời anh ta muốn nhắn riêng với em nên tôi cũng không đụng đến”
“Bức thư ư? Mau đưa cho tôi!” Bạch Minh Châu kích động nói.
Ôn Mạc Ngôn đưa Bạch Minh Châu đến ngân hàng, anh ta mở một chiếc tủ sắt ở ngân hàng, trong đó cất giữ bức thư và một chút tài sản khác.
Bạch Minh Châu mở phong thư ra, có lẽ bức thư này mới được viết gần đây thôi. Bởi vì Bạch Minh Châu nhìn thấy có vết máu nhỏ dính trên thư, có lẽ do anh ta trong lúc không cẩn thận tự làm mình chảy máu.
Bạch Minh Châu nhớ Thiện Ngôn có nói qua rằng Ôn Mạc Ngôn đã nôn ra rất nhiều máu trong lúc viết bức thư này. Có phải bởi vì anh ta đã dốc hết sức lực, tâm huyết để viết không?
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Minh Châu không kìm được mà rưng rưng.
Bạch Minh Châu cầm bức thư trên tay, rõ ràng nó rất nhẹ nhưng cô ấy lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân. Các ngón Bạch Minh Châu cô run rẩy, cô ấy không có dũng khí mở bức thư ra, Thấy vậy Thiện Ngôn đánh tiếng bảo nhân viên ngân hàng rời đi, để cho cô ấy một không gian riêng, còn Thiện Ngôn ra cửa trông chừng.
Anh ta đứng ở cửa nhìn tấm thân đơn độc của Bạch Minh Châu phản chiếu trên tấm kính mờ, lòng không khỏi cảm thán: “Ôn Mạc Ngôn ơi là Ôn Mạc Ngôn, tại sao anh để lại cho tôi nhiều vấn đề nan giải như vậy. Người cô ấy cần không phải là tôi. Mà thôi, tôi cũng muốn làm rõ hiểu lầm giữa hai người. Tôi sẽ khấn cho anh nghe, để linh hồn của anh ở trên cao biết rằng cô ấy yêu anh, mãi mãi yêu anh, chưa từng từ bỏ anh.”
Cuối cùng Bạch Minh Châu cũng lấy hết dũng khí mở bức thư ra.
Mà câu đầu tiên đập vào mắt cô chính là: Thấy chữ như gặp người.
Cổ nhân xưa nay vẫn thường dùng câu này mỗi khi trao đổi thư từ.
Thấy những dòng chữ này, cũng giống như gặp được anh ta.
Thế nhưng đối với cô ấy, chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ này làm sao có thể đại diện cho một con người bằng xương bằng thịt của anh ta.
“Minh Châu, khi em đọc được bức thư này có lẽ anh đã không còn trên thế gian này nữa. Anh cũng không biết liệu nhân cách thứ hai có giữ đúng giao ước, thay thế anh ở bên cạnh em không…”
Bạch Minh Châu nhìn thấy câu đầu tiên của đoạn đầu, nước mắt của cô ấy tuôn rơi như mưa.
Đây có thể coi là di ngôn nhắn nhủ không? Cái gì gọi là “có lẽ anh đã không còn trên thế gian này nữa”? “Đây là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra, thân phận Ôn Mạc Ngôn này có quá nhiều trách nhiệm, anh biết tính cách của em, cái ngày anh và Christie kết hôn, chúng ta đã mãi mãi không thể đến với nhau. Nếu lúc ấy anh không tùy tiện thì tốt biết bao.
Chắc chắn anh sẽ không quên mất em, sẽ không kết hôn với Christie. Gia tộc lâm vào hiểm nguy, hy sinh một người phụ nữ, hy sinh một cuộc hôn nhân, nực cười đến nhường nào. Rõ ràng anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chống lại, cho dù tan xương nát thịt cũng sẽ không hối hận. Nhưng mà… em bỏ cuộc, em nói em chưa từng yêu anh, tất cả đều là lừa dối anh.
Anh không tin, anh phải làm cho rõ, nhưng anh lại mất trí nhớ…