Nhưng bà ta còn chưa đi ra ngoài thì lại ngất đi vì kích động.
Tân Nhâm Thành cố kéo thân thể bị thương vội vàng xông tới để bà ta ngã lên người mình.
Hai người chật vật ngã xuống đất, Tân Nhâm Thành ôm bà ta thật chặt không cho bà ta ngã đau một chút nào.
“Bà không sai, là tôi sai, tôi cực khổ tìm bà hai mươi năm thì sẽ không buông tay. Thiên Kim, Thiên Kim!”
Nhà họ Ngôn.
Bên này vẫn còn tiến hành tang lễ, người đến phúng điếu rất nhiều.
Ngôn Phúc Lâm quỳ dưới đất khom lưng làm lễ đối với mỗi một vị khách.
Hứa Trúc Linh mang thai, cô đang chuẩn bị mỗi một vật tặng trên bàn.
Có khách đi ngang qua Ngôn Phúc Lâm rồi xì xào bàn tán: “Đây chính là đứa con hoang mà Thẩm Thanh cắm sừng Ngôn Minh Phúc, lúc xuất đạo giả bộ ngọc nữ thanh thuần còn biểu hiện mình là người tốt, không nghĩ tới sau lưng lại lén bí mật mang thai nghiệt chủng với người khác. Có lẽ là Ngôn Minh Phúc đã bị làm cho tức chết, cô nói có bưồn cười không…
Ngôn Phúc Lâm nghe nói như thế thì động tác khom lưng đáp lễ chợt ngừng lại.
Anh ta chỉ cứng ngắc trong chớp mắt, sau đó cúi người xuống mức thấp nhất thật lâu mới từ từ ngồi thẳng dậy.
Hứa Trúc Linh ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, thiếu chút nữa cô đã hất đổ ly nước trái cây.
Nếu không phải vì linh đường có quá nhiều người thì cô rất muốn xông đến tát bà ta một bạt tai.
Cô đã từng gặp người phụ nữ kia, bà ta cũng là ngôi sao và đã từng làm chung trong một công ty truyền thông với Thẩm Thanh.
Chỉ tiếc bà ta không tốt số, Thẩm Thanh gả cho Ngôn Minh Phúc thành bà chủ hào môn.
Còn bà ta kết hôn mang thai rồi ly hôn, vì sinh con trai mà có được một khoản phí bồi thường với giá trên trời.
Nói khó nghe một chút thì chính là bán con trai lấy tiền tài.
Hình như hiện giờ đang lăn lộn với một người có thế lực.
nào đó, đã hơn bốn mươi tuổi mà còn trang điểm ăn mặc thành nữ chính mười tám tuổi ngây thơ trắng trẻo ngọt ngào.
Bộ phim não tàn đó vừa phát hành thì cô đã thăm hỏi cả nhà biên kịch.
Không nghĩ tới nhìn thấy người thật ở đây.
Hứa Trúc Linh híp mắt cố nén giận, sau đó chủ động tiến lên.
“Chào bà Ninh, khi còn sống bà và mẹ nuôi tôi có quan hệ tốt với nhau, gần đây tôi dọn di vật của mẹ phát hiện có vài đồ để lại cho bà, tôi đang định đưa cho bà đây”
“Hả? Vậy sao? Tôi và Thẩm Thanh là bạn bè nhiều năm, không nghĩ tới bà ấy vẫn còn để đồ lại cho tôi, thật đúng là bạn tốt của tôi, nhanh đưa tôi xem thử đi: Bà ta nghĩ Thẩm Thanh là bà chủ hào môn thì chắc chắn sẽ để lại cho mình thứ vô cùng đáng giá.
Không nghĩ tới Thẩm Thanh vẫn còn để ý tình nghĩa chị em cây khế của bọn họ.
Hứa Trúc Linh dẫn bà ta đi tới đình nghỉ mát sau vườn, bà Ninh nhìn cô không có bất kỳ dấu hiệu cầm đồ thì không khỏi cau mày.
“Cô Trúc Linh, không phải cô nói có di vật muốn đưa cho tôi sao?”
“Di vật? Mặt mũi bà thật lớn? Di vật tôi cho bà?” Cô lập tức thay đổi thành một người khác và không kềm chế lửa giận nữa.
“Cô… cô có ý gì, sao lại nói chuyện như vậy? Dù gì tôi cũng một “Dì? Tôi chỉ có một người dì chính là Quý Thiên Kim, sao, bà có thể đánh đồng với nhà họ Quý à? Lúc sinh thời mẹ nuôi tôi luôn có quan hệ tốt với người khác, nhất là bạn cũ, lúc bà ly hôn nghèo túng thì từng giúp đỡ không ít. Hiện giờ bà ấy đã đi mà bà lại còn dám nói bậy bạ ở trước linh đường nhà họ Ngôn”
“Bà nói ai là đứa con hoang? Mẹ nó bà ngon thì nói thêm một chữ về anh tôi nữa thử xem? Tôi nói cho bà biết, bây giờ tôi mang thai nên dễ nổi cáu, tôi mà đánh người không ai dám cản tôi! Tôi cảnh cáo bà, bà còn nói bậy chửi bới mẹ nuôi và anh tôi nữa thì tôi sẽ xé nát miệng của bà”
Bà Ninh giận đến mức nói bậy.
“Bà nói vợ tôi là chó?”
“Cô, cô như thế là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Đúng lúc này sau lưng bà Ninh truyền đến giọng âm u lạnh lẽo.
Hứa Trúc Linh ngẩng đầu lên nhìn, không nghĩ tới Cố Thành Trung lại tới.