Cố Thành Trung không nhìn tiếp nữa, thay vào đó là quay đầu sang phía Tạ Quế Anh.
Hứa Trúc Linh cũng không thèm để ý đến cách gọi của anh ấy, lập tức trả lời: “Sao vậy ạ?”
“Bạn gái của tôi đang hỏi cô.”
“Nói gì ạ- Hứa Trúc Linh mù mịt nhìn Tạ Quế Anh.
“Cô… Hứa Trúc Linh, cô đừng khinh người quá đáng, cô không thấy cô cứ nhìn chăm chằm bạn trai của tôi là rất quá đáng sao?”
“Bạn trai của cô? Bằng chứng đâu?
Công khai rồi sao? Tôi chưa từng nghe thấy truyền thông làm rõ chuyện này, cô không thể đưa ra ánh sáng. Cho nên đừng nói những lời tùy tiện như thế này.”
“Cô…’ Tạ Quế Anh tức đến run người, không ngờ cô lại ngốc manh như thế, răng thật là sắc nhọn.
Cố Thành Trung cũng hung hăng nhíu mày lại, cho dù trong lòng đang rất Vui.
Anh thích thái độ như cún bảo vệ thức ăn này của Hứa Trúc Linh!
Mặt anh phủ đầy một tầng sương mù, nhíu mày lại, không hề vui: ‘Hứa Trúc Linh, chú ý thái độ của cô!”
“À à, chú ý, chú ý! Tôi tránh xa thế này được chưa? Trông anh đẹp trai như thế, tôi không thể rời mắt, tính tôi cũng không vấn đề gì. Tôi lại không thích phụ nữ, nên mới không thèm nhìn cô! Hơn nữa mắt là của tôi, muốn nhìn đâu thì nhìn, có liên quan gì đến cô sao?”
“Hứa Trúc Linh, thái độ này của cô là sao?” Tạ Quế Anh tức giận, đứng phắt dậy.
Hứa Trúc Linh bĩu môi, nói: “Chỉ vài món này thôi sao? Tôi vào nhà bếp chuẩn bị, xin hai vị chờ một chút.”
Nói xong, cô ôm lấy thực đơn rời đi.
Cố Thành Trung nhìn theo dáng vẻ cô rời đi, khóe môi khế cong lên.
“Tạ Quế Anh, trước khi đến đã nói rồi, bữa ăn cuối cùng là tránh cô ấy sau này không vướng bận gì nữa. Sau khi kết thúc bữa ăn, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nhau. Ba ngày sau, anh sẽ thông cáo với bào chí, sẽ tổ chức họp báo mối quan hệ vợ chồng giữa anh và Hứa Trúc Linh sẽ dừng lại ở đây, anh cũng sẽ đứng trước mặt mọi người, lấy em làm vợ.”
Tạ Quế Anh nghe thấy những lời trìu mến này, sắc mặt ửng đỏ lên, trái tim cũng đập thình thịch.
Sau đêm hôm đó, ước chừng khoảng hai ngày sau mới nhìn thấy Cố Thành Trung.
Anh bận công việc, sắc mặt rất khó coi.
Cô ngượng ngùng nhắc đến, anh cũng không hỏi nhiều, mối quan hệ của hai người kéo lại gần nhau hơn, gần như đều ngầm thừa nhận chuyện tối đó.
Còn cô cũng trông mong, hi vọng kỳ kinh nguyệt của mình sẽ đến muộn, tốt nhất là trong lần đó.
“Ừ, thế em sẽ chịu đựng, em… em quá quan tâm đến anh, cho nên em mới tức giận, em không phải là người đanh đá như thế”
“Ừ, anh hiểu mà.”
Hứa Trúc Linh đứng sau bếp, lắng †ai nghe những lời bọn họ nói.
Lần này cô nhanh trí đặt một cái máy nghe trộm, lấy một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại.
Đợi đến khi Cố Thành Trung hết bệnh, sẽ từ từ tính sổ.
Thực ra… cũng rất lo lắng, anh ấy làm chuyện có lỗi với mình.
Mặc dù không ngừng tự nhủ trong lòng rằng, coi như mình buộc lòng phải làm vậy.
Cố Ngọc Vy nói anh ấy vì tránh né Tạ Quế Anh, mà đã từ làm tổn thương chính mình.
Thế, cô thà rằng anh không thể khống chế được.