Ngay sau đó Cố Ngọc Vy cũng trở về rồi.
Từ ngày Nguyên Doanh biến mất, đến nay cũng đã hơn nửa năm trôi qua rồi.
Cô ấy đã tìm kiếm lâu như vậy, nhưng lại nhận được kết quả như thế này.
Cô ấy không biết mình có nên chấp nhận số phận hay không nữa.
Còn không bằng, cả đời này có thể không nhớ đến nữa thì tốt.
“Đại khái sự việc là như vậy, mọi người cũng không cần phải cố gắng đến thuyết phục tôi nữa, tôi rất ổn. Lúc đầu, tôi cũng đã không có ý định ở bên cạnh Nguyên Doanh, giờ đây tôi có thể đi theo con đường riêng của mình cũng rất tốt. Anh ấy kiểm soát như vậy, tôi không thể chịu nổi, không phải sao?”
“Nhưng cậu… Đang khóc.”
Cô nói rằng không sao cả, nhưng nước mắt giống như chuỗi hạt trân châu, không kiềm chế được mà rơi xuống.
Cố Ngọc Vy nghe thấy vậy, khẽ nhếch môi lên, cố gắng để nặn ra một nụ cười.
Cười còn tệ hơn khóc, thì ra là có thật.
Miễn cưỡng gượng cười, thật sự rất khó.
Cố Ngọc Vy lau đi nước mắt, căn bản là không cho mình bất kỳ thời gian nào để thuyết phục.
“Không có gì to tát cả, chẳng phải là đàn ông thôi sao? Trên đời này cóc ba chân khó có thể tìm được, chứ đàn ông hai chân còn khó tìm sao?”
“Cậu nói xem, không phải bác sĩ Nguyên có gì khó nói mà giấu giếm đấy chứ?” Hứa Trúc Linh nhịn không được mà nghĩ.
“Cho dù là có hay không, giấy chứng nhận kết hôn đó là thật. Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn nghĩ đến nữa, nên từ bỏ rồi. Tôi được chuyển đến bệnh viện thành phố rồi, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống bình thường. Nguyên Doanh…
Chỉ là khách qua đường, không cần phải quan tâm”
Cố Ngọc Vy hào phóng vẫy tay, nhưng trong lòng lại rất khó để vượt qua.
Nhưng cô ấy sinh ra đã là một người tiêu soái, phóng khoáng, dám yêu dám ghét.
Vì để níu kéo người đàn ông của mình mà đòi sống đồi chết Những lời nói và việc làm quái đản như vậy, cô làm không được.
Bắt cô nhõng nhẽo dịu dàng,còn khó hơn là thái thịt.
Cô và Nguyên Doanh gặp nhau từ trước đến giờ không ai phụ thuộc ai, còn là tình yêu cùng đẳng cấp Hai bên đều ngang nhau,cho nên cô ấy bây giờ không thế từ bỏ được nữa.
Về đến nhà, cả phòng khách đầy những thứ được gửi đến từ cửa hàng.
Cố Thành Trung trực tiếp gửi đến cho Cố Ngọc Vy một tấm thẻ.
“Anh đây là đang làm gì thế?”
“Anh đoán là em đã quẹt hết thẻ tín dụng của mình rồi, thân là một người anh trai chỉ viện cho em gái mình là điều đương nhiên mà.
Khi em còn chưa đi lấy chồng, anh sẽ vẫn nuôi.”
“Anh à, anh đúng là một mái nhà của em, trong thẻ này có bao nhiêu tiền vậy? Có thể tiết lộ một chút được không?”
“Đủ cho em tiêu là được rồ “Tuyệt vời!”
Cố Ngọc Vy cảm kích đến nỗi ôm chặt lấy anh, hôn lên chiếc thẻ hai cái.
Sau đó Cố Ngọc Vy đã đi lên tầng trên để tắm rồi ngủ.
Hứa Trúc Linh cũng thật là lo lắng, nhưng Cố Thành Trung nói cô bớt lo lắng.
Anh hiểu quá rõ về em gái mình rồi, cô khó chịu một chút liền đem hết những đau thương nén vào trong, cô ấy sẽ che giấu tất cả nỗi buồn của mình như một người không có gì vậy.
Cô ấy là người dũng cảm, không cho phép mình bị đánh bại, cũng không cho phép người khác thương hại cô ấy.
Cô ấy có thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, trông bình thường hơn bất cứ ai.
Hứa Trúc Linh sau khi nghe vậy, có chút đau lòng cho Ngọc Vy.
Tận sâu đáy lòng mỗi người phụ nữ mạnh mẽ đều muốn làm một người phụ nữ nhỏ bé, có người yêu thương, có người chiều chuộng, có người để nhõng nhẽo kể khổ.
Bên ngoài là một lâu đài ngàn tầng, sâu thẳm bên trong lại là một mảnh cát mềm mại, một sự tương phản rõ ràng.
Hứa Trúc Linh lén hẹn với Lý Hoàng Pháp, muốn hỏi anh ta về vị trí cao hơn ở trên, đối với việc điều động trong quân đội ít nhiều cũng biết chút.
Cô là sợ Nguyên Doanh có điều gì đó khó nói mà dấu, bất đắc dĩ mới buộc phải làm thế.
Cô không thể giúp đi khuyên Cố Ngọc Vy, lẽ nào lại mở to mắt nhìn Cố Ngọc Vy biến thành như thế này ư?
Suốt cả bữa ăn, Lý Hoàng Pháp đều mất tập trung, tâm không ở đây.
“Anh, anh ruốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao anh cứ ngây ra như thế suốt vậy?”
“Có… Phải không?”
Lý Hoàng Pháp có dừng lại một chút, trong giọng nói của anh ta có chút nôn nóng “Đúng rồi, cô tìm tôi đến đây có chuyện gì không?”
“Tôi muốn hỏi anh… Nguyên Doanh thật sự đã kết hôn với Helen rồi ư? Hôn nhân này có được hợp pháp không? Chuyện quái gì đã xảy ra ở Vickra vậy, anh có biết không?”
“Điều này… Đích thực là hôn nhân hợp pháp, theo như tôi điều tra được, Helen là một bệnh nhân của Nguyên Doanh, suýt chút nữa bị nhiễm dịch ebola. Vì phát hiện kịp thời và sống sót. Kể từ đó, hai người không tách khỏi nhau, lâu ngày sinh tình… Không thể tránh được”
Nói xong Lý Hoàng Pháp nhịn không được phải uống một nước.
“Vậy à?” Hứa Trúc Linh có chút nghỉ ngờ, lâu ngày sinh tình? Vậy Nguyên Doanh đối với Ngọc Vy không phải là tình yêu sâu đậm ư?”
Mặc dù tình yêu là thứ không có đúng hay sai, nhưng tính cách của Nguyên Doanh như thế, không phải là người nhanh như vậy đã có thể yêu một người khác.
Mới chỉ có nửa năm mà thôi, đã kết hôn với một người phụ nữ nước ngoài, không giống như Nguyên Doanh con người ổn trọng như vậy.
“Vậy có nghĩa là, không có ẩn tình gì khác sao?”
“Không có.
Lý Hoàng Pháp cúi thấp đầu, lông mi dài che mắt của anh, Hứa Trúc Linh cũng không nhìn thấy rõ gì trong ánh mắt của anh.
Bữa ăn này, Lý Hoàng Pháp ăn mà không cảm thấy hương vị gì.
Lý Hoàng Pháp lái xe đưa cô, cô vừa mới xuống xe, Lý Hoàng Pháp nhịn không được gọi cô lại và hỏi: “Cô ấy… ổn chứ?”
“Nhìn thì có vẻ rất tốt, anh cũng biết con người của Ngọc Vy đấy, không muốn người khác nhìn thấy nỗi buồn của mình, vậy thì không ai có thể nhìn thấy”
“Đúng vậy, cô ấy chính là rất cứng đầu như vậy, có thể giả vờ như không có gì”
Khóe môi của Lý Hoàng Pháp gợi lên một nụ cười cay đẳng, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hôm khác tôi sẽ ghé thăm cô ấy”
“Anh đã đến cổng nhà rồi, thực sự không đi vào ngồi chút ư?”
“Không, tôi còn việc phải làm”
Lý Hoàng Pháp vội vã nói rồi lái xe rời đi.
Bây giờ, anh ta vẫn chưa đủ bình tĩnh.
Thừa lúc người ta gặp chuyện là tiến đó không phải là hành động của một quân tử, nhưng… Đây là cơ hội duy nhất của anh ta rồi.
Một khi đã từ bỏ, vậy anh ta thực sự không có gì hết rồi.
Hứa Trúc Linh vừa mới vào cửa nhà, Cố Ngọc Vy đang ăn thịt lợn khô.
“Vừa rồi… là xe của Lý Hoàng Pháp có phải không?”
“Ừ, anh ấy còn việc phải làm, nên đã đi trước rồi”
“Chắc là… đang muốn tránh tôi mà, không sao cả, có thể là bạn bè cũng là số phận, không thể làm bạn bè cũng do số phận”
Cố Ngọc Vy tùy ý mỉm cười, để cho tâm trạng của bạn là bình tĩnh lại Thế giới này, ai rời khỏi ai, thì trái đất đều quay như vậy.
*À đúng rồi, vào trong nhanh đi, váy cưới của cậu đã chuẩn bị xong rồi, đảm bảo cậu sẽ thích nó!”
Cố Ngọc Vy đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng kéo Hứa Trúc Linh trở lại phòng ngủ.
Phòng ngủ có một mô hình rất lớn được phủ bằng một tấm vải trắng, có thể nhìn thấy bên trong đó là một người mẫu.
“Thật không thể ngờ anh trai tôi lại nhu tình như vậy, ngày hôm qua cậu vẫn còn nói việc còn chưa có định ngày, đợi sau rồi thương lượng, không thế ngờ anh trai tôi đã sớm chuẩn bị tất cả cho cậu rồi. Hơn nữa đây là sản phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài Donald!”
Donald…
Đối với cái tên này cô không xa lạ lắm, vì cô thường được đọc trên các tạp chí thời trang Nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng, chỉ cần là phụ nữ kết hôn đều khát vọng muốn mặc chiếc váy cưới mà anh ta đã thiết kế.
Váy cưới của anh ta từ bên trong ra ngoài cho thấy một cô gái hạnh phúc trong hôn nhân.
“Phải rồi, Donald không phải là ở London sao? Anh trai tôi chắc chăn đã đi tìm anh ta để thiết kế rồi, cậu lẽ nào không biết sao?”
“Tôi… Tôi không biết, nhưng lần này chúng tôi đã ở London rất lâu. Anh ấy rất bận và thường đến chỉ nhánh công ty..”
“Không quan tâm nữa, hãy xem trước đã rồi nói sau. Cậu phải chuẩn bị tốt nhé, một, hai, bai” Cố Ngọc Vy kêu lên ba lần, kéo tấm vải trắng ra, lộ ra một chiếc váy cưới trắng rất tỉnh tế.