“Anh…”
Châu Vũ nghe được câu này, tức giận nhưng không nói được gì.
.. Dù sao cô cũng đã ăn rồi, cô không thấy hối hận. Làm chuyện gì cô cũng hiếm khi để lại cho mình đường lui, cho dù đoạn đường trước mắt khiến đổ máu, hay thương tích đầy mình nhưng cô vẫn sẽ dũng cảm tiến lên phía trước.
Cô là người cho dù có gặp khó khăn để đâu cũng không thay đổi con đường mình đã chọn.
“Châu Vũ, lau sạch hai mắt của cô đi. Đừng tin những gì trước mắt, những gì cô nhìn thấy chưa chắc đã phải là thật. Những gì cô không nhìn thấy, chưa chắc đã phải là giả.”
“Nhưng tôi nhìn thấy Hắc Ảnh anh đùa giỡn với tình cảm của người khác, coi mạng người như cỏ rác, phá hoại gia đình của người khác, chiếm không thành quả của người khác.”
Cô buộc tội hành vi độc ác của Hắc Ảnh nhưng anh ta không hề quan tâm, anh ta không biết mình cố gắng giải thích những gì trước mặt cô.
Cô nói không sai, anh ta là một thằng khốn nạn độc ác, hai bàn tay dính đầy máu tươi, lúc nào cũng muốn đẩy người khác vào chỗ chết.
ˆ Nhưng như vậy thì đã sao…
Anh ta đâu có quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Anh ta thậm chí không có một cái tên đàng hoàng, anh ta chỉ làm vật thay thế cho người khác, là một cái bóng không nhìn thấy mặt trời.
Không ai quan tâm quá khứ của anh †a, quan tâm anh ta đã gặp phải những chuyện gì mà chỉ chất vấn những tội lỗi anh ta đã làm.
Con người vốn dĩ là như thế, làm sao anh ta có thể hy vọng xa vời răng cô gái này sẽ thuộc một kiểu khác đây?
.Hai tay Hắc Ảnh để sau lưng, ánh mắt trở nên lạnh lùng trong phút chốc.
Hắc Ảnh nhìn cô không chút cảm xúc: “Thực ra tôi chỉ thấy hành động vừa rồi của cô là vô cùng ngu ngốc. Cô cho rằng mình hy sinh về việc nghĩa nhưng thực ra không hề có tác dụng gì cả. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ sống cho thật tốt và tìm cơ hội báo thù. Chết là thứ vô dụng nhất trên thế giới này.”
“Không đúng, có những người còn không dám chết. Nghĩ như vậy thì cô đã làm rất tốt rồi. Dù sao mạng sống này cũng là của cô, cũng không có gì phải kiêng dè cả.”
Khóe miệng anh ta cong lên, thành một nụ cười châm biếm.
Nụ cười đó giống như một chiếc xương, đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy đau đớn đến mức không thở được.
Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Hắc Ảnh và sự thất vọng từ từ lan tràn, Châu Vũ không kiêm chế được cảm giác đau đớn.
Châu Vũ không hiểu đây có phải là do tình cảm với Dương Việt làm ảnh hưởng không.
“Muốn chết thì cô chết xa tôi ra một chút. Đến hoàng tuyền nhớ ở cạnh chị Trúc Linh của cô, như thế cô ta sẽ không cô đơn nữa.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ làm như thế.
Tôi còn bao nhiêu ngày nữa?” Cô siết chặt nắm tay, cố chấp nói.
“Tâm mười ngày nữa, cô vẫn kịp thời gian đưa tiên Hứa Trúc Linh.”
“Cái gì? Tình trạng của chị Trúc Linh đã nghiêm trọng như vậy sao?” Châu Vũ vô cùng hối hận, là cô đã tạo cơ hội cho Hắc Ảnh.
“Thuốc giải, thuốc giải ở đâu?”
Châu Vũ vội vàng hỏi.