“Thế lực hải tặc của vùng biển hai nước, phần tử khủng bố, còn có vài thợ săn tiền thưởng quốc tế. Lúc anh xem tài liệu thì hết sức khiếp sợ, không nghĩ tới Phó Minh Tước đã phát triển đến địa vị mạnh như vậy. Nếu anh ta muốn đối kháng với nhà họ Cố thì đã sớm có trăm ngàn cơ hội ám sát nhưng lại mãi không có động tĩnh’”
“Sau đó Lance chết, phu nhân muốn gài tang vật đổ tội cho Phó Minh Tước, người có trong đó đều không phải là phu nhân phái đi mà là Diên. Diên muốn giết người diệt khẩu! Phó Minh Tước lại không hề có một hành động trả thù nào đối với người muốn giết mình, anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sau lại anh phát hiện sau khi Diên tiếp quản Kettering thì cục diện chính trị London đã xảy ra thay đổi rất rõ ràng. Những thế lực không thể lộ ra ngoài ánh sáng có Kettering che chở lại trắng trợn hơn, hiện nay khiến cho Charles hết sức nhức đầu”
“Cho nên Diên mới là cấp trên của Phó Minh Tước, lệnh chết của anh ta cũng là Diên xóa bỏ?”
“Hẳn là như vậy, chúng ta đều đánh giá Diên quá thấp rồi.
Chúng ta đều cho là cậu ta biến thành dáng vẻ như bây giờ là do bị ép bất đắc dĩ. Bây giờ suy nghĩ lại cậu ta mưu tính sâu xa và đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ cho mình. Hiện nay, thế lực cũ của phu nhân đều đã bị cậu ta thu vào tay, cánh chim càng ngày càng đầy đặn, đã đến địa vị không thể rung chuyển”
“Người như thế tốt nhất đừng trở thành kẻ địch, lòng dạ sâu đến không thể tưởng tượng nổi.”
Cố Thiện Linh nói lời thấm thía.
Cố Thành Trung nghe vậy thì híp mắt.
“Vậy nếu như người như thế cứ muốn làm kẻ địch của chúng ta thì sao?”
“Vậy chỉ có thể dốc sức ứng phó, làm việc tàn ác và tuyệt tình hơn cậu ta. Một kích tất trúng, quyết không thể có bất kỳ do dự và nể mặt nương tay”
“Tốt nhất là cậu ta có thể bảo đảm bố bình yên vô sự, nếu không đời này đừng mong chúng ta chịu để yên”
Hiện giờ Cố Thành Trung chỉ có chờ!
Ba ngày trôi qua, một chiếc xe dừng ở trước cửa nhà.
Cửa xe mở ra, ông cụ còng lưng chống gậy lảo đảo nghiêng ngã đi xuống.
Hứa Trúc Linh không thể tin được đây là Cố Đình Sâm, tuy ông lớn tuổi nhưng rất tinh thần, thân thể cũng rất tốt, sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp mà đã biến thành dáng vẻ giống như ngọn đèn dầu khô cạn này.
Cố Thành Trung vội vàng đi tới đỡ ông, anh phát hiện ông cực kỳ gầy.
“Phó Minh Tước, rốt cuộc anh đã làm gì bố tôi?”
“Tôi không làm gì cả”
“Vậy sao ông ấy lại thành ra thế này?”
“Khụ khụ, không liên qua đến cậu ấy, bố rất khỏe, bố chỉ mệt mỏi” Cố Đình Sâm ra mặt nói chuyện giúp Phó Minh Tước khiến cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
“Chàng trai, cậu về đi”
Ông xua tay thúc giục Phó Minh Tước rời đi, sợ Cố Thành Trung gây phiền phức cho anh ta.
Anh ta gật đầu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Trúc Linh.
Mà cô lại rũ mắt xuống vội vã tránh đi.
Đời này cô không muốn gặp lại Phó Minh Tước nữa.
Anh ta là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, anh ta cũng là đao phủ gián tiếp hại chết con cô!
Phó Minh Tước thu lại ánh mắt, ánh mắt trở nên máu lạnh vô tình, anh ta lên xe rời đi.
“Bố, rốt cuộc bố sao vậy?”
“Khụ khụ, bố không sao, dẫn Thanh Viên tới phòng bố, bố muốn làm quen với nó.”
“Thanh Viên?” Cố Thành Trung càng ngày càng không hiểu nổi ông cụ.
Ông cụ dường như đã già đi rất nhiều tuổi, không còn sức mở miệng nói chuyện nữa, nhưng một khi nhắc tới Thanh Viên, hai mắt mờ đục của ông cụ lại như phát sáng.
Cố Thành Trung không hỏi thăm gì nhiều, chỉ dắt cậu ta qua đó.
Cố Đình Sâm nằm trên giường, ông không còn sức đứng dậy nữa, Thanh Viên đứng bên cạnh giường giương đôi mắt tò mò nhìn ông. Ánh mắt cậu ta dần dần dời sang đống đồ ăn vặt để trên bàn, trong mắt lóe lên tia khát vọng, nhưng tại một nơi xa lạ khiến cậu ta có chút dè dặt và cẩn thận.
Cố Đình Sâm nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, ông nở nụ cười hiền lành: “Muốn ăn à?” Thanh Viên gật đầu, nhưng một giây sau lại lắc đầu nguầy nguậy.