Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Vũ nghe cậu ta nói vậy thì không kìm được thở phào một hơi rồi nói: “Tôi không sao hết, không phải do thảm trải sàn, là tự tôi đi đứng không cẩn thận nên mới vấp phải. Để cô ấy ở lại đây chăm sóc cho tôi, các anh không được đưa cô ấy đi đâu hết, nghe rõ chưa?”



“Vâng, chúng tôi đều nghe theo lời của cô Vũ.”



Châu Vũ thấy bọn họ thả người ra thì mới dám thở phào một hơi.



Cô ấy kéo người đứng sát vào bên cạnh, an ủi cảm xúc của cô gái đó.



Vốn dĩ đói đến nuột cả người, bây giờ lại âm ï một hồi nên đột nhiên lại cảm thấy chả còn chút khẩu vị nào.






Tất cả mọi người đều đứng ở một bên cung kính nhìn Châu Vũ ăn cơm, làm cho cô ấy cứ cảm thấy kỳ quặc thế nào. Ũ Thế là cô ấy liền cho những người khác lui xuống, chỉ để một mình Nhạc Tư ở lại.



“À thì, Phó Thiết Ảnh đâu rồi?”



Châu Vũ cầm đũa chọc vào bát cơm, giả vờ như vô tình hỏi.



“Đại ca đi gặp ông chủ rồi, có lẽ phải đến khuya mới về, cô Vũ ăn cơm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, như vậy mới tốt cho sức khỏe.”



“Đồ tồi nhỏ đến gặp đồ tồi lớn!



Trong nhà lại còn nuôi thêm một con chó tồi, một tên đàn em tồi, một căn nhà quỷ quái, quả đúng là vô cùng hợp nhau.”



Châu Vũ không kìm được lẩm bẩm nói.



Nhạc Tư đứng gần nên cho dù cô ấy nói rất nhỏ nhưng cậu ta vẫn có thể nghe được một chút, thấy cô ấy nói vậy thì chỉ biết trố mắt đứng nhìn.



Cô ấy nói cậu ta và chó thì không sao, như thế mà lại dám nói đại ca là đồ †ồi nhỏ…






Một cô gái trẻ lại dám mắng ông chú hơn 30 tuổi là đồ tồi nhỏ…



Sao cứ cảm thấy cảnh tượng này có gì đó kỳ quái thế nhỉ?



Nhạc Tư không khỏi xoa xoa đầu mũi, có phải là cô Vũ có chút hiểu lầm với từ “nhỏ” này không?



“Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp anh?”



“Vì đại ca thích ở một mình nên trước giờ đều không giữ người ở bên mình.”



“Thế anh ta không sợ bị kẻ thù truy sát sao? Bên cạnh cũng không giữ lại mấy người để bảo vệ.”



“Đại ca rất mạnh nên người khác đều phải kiêng dè, bọn họ sẽ không tự tìm cái chết đâu.”



“Xời, mạnh cái gì mà mạnh, người như anh ta sớm muộn gì cũng bị đám người miền Bắc giết chết!” Châu Vũ vừa nghĩ đến tính khí xấu xa của Phó Thiết Ảnh thì liền không kìm được mà nói xấu.



Nhạc Tư nghe thấy vậy thì run lên, biểu thị rằng cậu ta có mười cái đầu thì cũng không dám chọc giận đại ca nhà mình.



“Đúng rồi, tại sao mấy người đó lại sợ anh ta, anh ta ở nhà cũng hung dữ và tàn bạo như vậy sao? Bọn họ đều được mời đến đây để làm việc, nhưng tại sao tôi cứ cảm thấy họ giống như nô lệ vậy?”



“Mấy người đó đều nhận thù lao cao chót vót từ đại ca để vào căn nhà, trừ khi chết bị người ta vứt ra ngoài chứ tuyệt đối không thể đứng thẳng người đi khỏi đây được.”



“Trời ạ, đây là cái điêu khoản quái quỷ gì vậy? Không có chút nhân đạo như vậy sao?”



“Cô Vũ, đại ca chưa từng ép buộc ai ký giấy bán thân, tất cả đều là bọn họ tự nguyện ký đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK