“Em không sao đâu, nhưng mà đúng là cú cuối cùng rất nặng, cũng may là có bác sĩ Anh giúp em cản lại. Em sẽ cho cô ấy bôi thuốc trước, anh đi ra ngoài đợi em đi”
“Ừ..” Cố Thành Trung khế gật đầu, có chút áy náy nhìn Tạ Quế Anh : “Xin lỗi, đã quấy rầy cô rồi”
Sau đó, anh quay người và đi ra ngoài.
Hứa Trúc Linh đi tới, nhìn cô ta mặt đỏ tim đập thì không khỏi kinh ngạc: “Cô làm sao vậy? Thở hổn hển, mặt lại còn đỏ như vậy?”
“Hả? Không… không có gì…”
Cô ta vội vàng năm xuống ghế, quay lưng lại với cô.
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không nghĩ nhiều mà cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Thuốc trị thương này phải từ từ xoa bóp cho đến khi nó trở nên nóng rực thì mới tốt.
“Rất đau có đúng không?” Cô đau lòng nói.
“Không sao đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì anh Trung nhất định sẽ cảm thấy đau lòng. Nói không chừng anh ấy sẽ hỏi tội tôi nữa đó, cho nên tôi đương nhiên muốn bảo vệ cô thật tốt” “Cái gì mà bảo vệ hay không bảo vệ, cô cũng giống tôi mà thôi. Con gái đều được người khác bảo vệ, làm sao có thể tự mình che chở cho người khác. Lần sau đừng vội vàng xông lên, nếu như bị thương mặt sẽ không tốt” “Dù sao thì lần này cũng rất cảm ơn cô, tôi nợ cô ân tình này. Chỉ cần sau này cô có việc cần tôi thì tôi nhất định sẽ giúp cô hết mình” “Vậy thì tôi hy vọng mình không cần dùng đến, tôi vẫn muốn cuộc sống của mình qua một cách bình yên và hạnh phúc” Tạ Quế Anh nói đùa. Sau khi cô xoa thuốc cho Tạ Quế Anh xong thì cô ta còn phải đến phòng của bà chủ để kiểm tra nên đi ra ngoài với cô. Khi Cố Thành Trung nhìn thấy Hứa Trúc Linh bước ra thì anh lập tức bước tới và nắm tây cô.
“Anh vẫn còn ở đây à” Hứa Trúc Linh trợn to hai mắt tức giận, trước mặt người ngoài anh có thể biết điều chút nào không?
Nghe vậy thì Cố Thành Trung không nới lỏng mà càng giữ chặt hơn.
Anh gọi người dọn vệ sinh đến, sau đó thì cũng đã biết rõ câu chuyện.
Tạ Quế Anh đã chặn lại giúp Hứa Trúc Linh một lần, anh cảm thấy rất biết ơn.
Vừa nấy khi nhìn thoáng qua thì anh cũng đã thấy vết bầm khá nặng.
Cô ta đã giúp Hứa Trúc Linh cho nên tự nhiên anh cảm thấy biết ơn.
“Cảm ơn cô”
“Không có chuyện gì, chuyện tôi nên làm”
“Chuyện vừa nấy… tôi xin lỗi, rất xin lỗi”
Anh lại xin lỗi lần nữa, khiêm tốn lịch sự.
Hai má Tạ Quê Anh lại hơi đó, vội vàng đồi đề tài: “lôi sẽ đi gặp bà chủ”
Vừa dứt lời thì cô ta quay đầu rời đi.
Hứa Trúc Linh không khỏi sờ sờ đầu, liếc mắt nhìn Cố Thành Trung, nói: “Tại sao anh lại xin lỗi, anh đã làm sai cái gì à?”
Anh cũng không thèm giấu giếm mà nói hết sự thật cho cô nghe.
Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, may mà bị thương ở sau lưng, nếu như ở ngực, mông, đùi… vậy thì cũng không đơn giản như vậy nữa rồi.
Trong cái rủi cái may!
“Vậy thì tấm lưng của bác sĩ Anh có phải đặc biệt đẹp không?” Cô ghen tuông nói.
Tấm lưng của Tạ Quế Anh trắng nõn, hơn nữa còn bóng loáng như thể vừa được ngâm trong sữa.
Cô là phụ nữ mà còn ghen tị đó.
“Đã quên rồi”