Cổ Thành Trung nhìn thấy mình trong gương, mấy ngày nay anh vốn dĩ không soi gương lần nào, căn bản không biết dáng vẻ lúc này của mình.
Ba ngày này anh gầy đi rất nhiều, quầng thâm trên mặt còn chưa tan hết, Cố Thành Trung mặt đầy râu thật sự rất xấu…
Cô vốn dĩ nhìn không giống chú gì hết, nhưng bây giờ thật sự là có hơi giống một ông chú trung niên yếu ớt rồi.
Sao lại biến thành như vậy? Anh vậy mà lại để Hứa Trúc Linh nhìn thấy dáng vẻ dọa ma này của mình sao?
Hứa Trúc Linh thấy anh đi vào lâu vậy mà vẫn chưa ra, cô hơi lo lắng, cơm canh đều sắp nguội rồi. “Cổ Thnahf Trung, anh ở trong đó làm gì đấy? Có ổn không đấy?”
“Em đừng vào, cho anh năm phút.” Cổ Thành Trung nhanh chóng nói.
Năm phút…
Rốt cuộc anh ở trong đó làm gì vậy?
Cô đợi một lúc, Cổ Thành Trung đẩy cửa ra, anh đã rửa mặt, cạo hết râu trên mặt đi.
Nhưng nhìn vào dấu cạo của anh, có những chỗ bị cạo trượt, còn có thể nhìn thấy chút vết máu nữa.
Đầu tóc được làm gọn lại, cũng hiện rõ mấy phần điển trai.
Cho dù là ông chủ thì cũng là một ông chú rất quyến rũ, khí chất sa sút trên người cũng rất mê hoặc lòng người. “Bây giờ còn xấu không?”
Cổ Thành Trung hỏi.
Hứa Trúc Linh không nhịn được mà cười tủm tỉm: “Từ khi nào mà anh lại để ý tới vẻ bề ngoài như vậy thế? Bình thường không phải luôn bày ra bộ mặt khó coi, đăm đăm khó chịu của người bốn mươi tuổi hay sao?”
“Đó là khi chưa có vợ, bây giờ không giống trước nữa, em chỉ cần nhớ dáng vẻ tuấn tú của anh là được, phải quên sạch bộ dạng xấu xí kia của anh đi.”
“Cái này… sợ rằng hơi khó đấy, nó đã in đậm trong tâm trí em rồi, em nghĩ cả đời này em cũng khó mà quên được, không ngờ Cố Thành Trung cũng có lúc như vậy đấy, ha ha ha..”
Hứa Trúc Linh không nhịn được mà cười tới nỗi gập bụng lại, trên bụng còn có vết bầm tím, còn khá đau, nhưng cô không nhịn nổi nữa.
Cổ Thành Trung nghe vậy thì con ngươi sẫm lại, anh bước tới trước mặt cô, ôm lấy eo cô, khóa chặt cô trong lòng mình.
Hứa Trúc Linh không chút phòng bị, cứ thể bổ nhào vào lòng anh.
Sau đó…
Cô cảm thấy đôi môi mỏng cử thể ập xuống, cướp không khí trong miệng cô, điên cuồng gặm nhấm.
Đây… căn bản là ép người quá đáng, không nói một lời nào mà.
Hứa Trúc Linh vùng vẫy, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào.
Anh giốn như bức tường bằng đồng bằng sắt, không chút lung lay.
Hứa Trúc Linh chầm chậm từ bỏ, bởi vì… cả người cô đã hơi mềm nhũn lại, cô không thể không khuất phục kỹ xảo thuần thục của anh được.
Người đàn ông này… sao có thể mê hoặc người khác như vậy chứ?
Đôi mắt mơ màng của cô có thể nhìn thấy làn da mịn màng của anh.
Anh nahwms mắt, hôn quên trời quên đất. Rất lâu sau, hai đôi môi mới tách ra, hai người thở hồng hộc.
Đỉnh đầu anh dán vào đỉnh đầu cô, cánh mũi chạm vào nhau. Môi hia người cách nhau không xa, đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau.
Anh hít sâu một hơi, ôm chặt lấy cô. “Bé ngốc, anh thật sự sợ em sẽ không tỉnh lại.”
“Anh không nỡ bỏ em lại, hơn nữa mấy lần trước Diêm Vương cũng không lấy mạng của anh, lần này cũng sẽ không đâu. “Vậy thì ông ấy thật sự đang thương hại anh, nên mới không đưa anh đi đấy.”
Cổ Thành Trung không nhịn được, hạnh phúc nói.
Một người đàn ông từ trước tới giờ không tin vào ma quỷ thần thánh lại vì một người phụ nữ mà tin vào tất cả những điều này.
Anh nguyện ý thành kính trong lòng, ngày ngày thắp hương cúng bái, chỉ hy vọng có thể khiến Hứa Trúc Linh bình an, chò dò có cắt giảm tuổi thọ của anh cũng được. “Bây giờ… em còn nhớ dáng vẻ xấu xí của anh không?”
“Còn…”
“Xem ra vừa nãy anh hôn còn chưa đủ mạnh rồi.”
Cô chủ mới nói một chữ, cả câu còn chưa nói xong hết thì đôi môi anh lại ập tới lần nữa.
Đây chỉ là viện cớ mà thôi, anh chỉ muốn hôn cô, ôm cô, lưu luyến hương thêm trên người cô, trầm luân trong cơ thể mềm mại, ấm áp của cô mà thôi.
Nếu như thời gian có thể dừng lại vào lúc này, trở thành vĩnh hằng, như vậy thì tốt biết bao.
Hứa Trúc Linh cũng cảm nhận được khát vọng của anh, cô hơi an ủi anh, cũng không vùng vẫy nữa mà ra sức kiễng chân lên, ôm chặt cổ anh, ngờ nghệch đáp lại.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, nụ hôn như lửa đốt, một khi bộc phát là không thể thu hồi lại.
Vào đúng lúc này, Khương Anh Tú đầy cửa đi vào, anh ta vừa đi vào, còn nói to một câu: “Ông chủ, cô Hứa, hai người chắc ăn xong rồi nhỉ, tôi tới dọn bát đũa…”
Khương Anh Tùng còn chưa nói xong, anh ta nhận ra trên giường trống rỗng, còn nhà vệ sinh ở bên cạnh thì…
Hả?
Hai người… Khương Anh Tùng ngây người.
Khoảnh khắc Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng Khương Anh Tùng, cô lập tức dùng sức lực trên người đẩy Cố Thành Trung ra Cổ Thành Trung không chút phòng bị, cả người suýt chút nữa thì đập vào tường.
Một cú đẩy này,.. mạnh thật đấy. Lồng ngực anh còn hơi đau nữa..
Hứa Trúc Linh như đứa trẻ làm chuyện xấu bị giáo viên bắt được vậy, bàn tay nhỏ đan lại vào nhau, hai má đỏ bừng.
Khương Anh Tùng là người thông minh, sao anh ta không hiểu hai người bọn họ vừa làm gì được chứ? “Cái đó… Tôi chỉ tới xem xem…”
Anh ta cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh, mang theo hơi thở chết chóc đang nhìn anh ta chằm chằm, anh ta cảm thấy rất áp lực. “Chúng tôi… Chúng tôi vẫn chưa ăn xong.”
“Như… Như vậy hả…”
“Biết rồi còn không đi ra, sao nào? Anh muốn ở lại cùng ăn?”
“Ờ ..”
Khương Anh Tùng nhận ra mọi chuyện, anh ta lập tức chuồn đi.
Cửa vừa đóng lại, ngực anh đập phập phồng.
Hỏng rồi, hỏng rồi, vậy mà lại quên đi ra. Hứa Trúc Linh cũng hoàn hồn, cô nói: “Chúng ta… ăn cơm đi.”
Cơm canh đều nguội rồi, nhưng bây giờ khắp người Hứa Trúc Linh đều nóng, cô không buồn để ý đến điều này nữa.
Cô cúi đầu, ăn cơm rất nhanh, chị sợ không thể nhanh chóng ăn xong bữa cơm này.
Ngượng chết đi được.
Hai người ăn cơm xong, Hứa Trúc Linh thu dọn sạch sẽ bát đũa.
Sau đó, Cố Thành Trung liền về biệt thự. Anh ở nhà không được bao lâu thì đã lập tức đến tập đoàn Cổ Linh nhận chức rồi.
Lần này, anh còn đưa cô theo nữa.
Trong phòng họp rộng lớn, toàn bộ đều là người, ai ai cũng đã hơn năm mươi, đều là những bô lão lão luyện. Cổ Lôi Đình cũng ở đây, mặc dù trước đó ông đã chuyển giao quyền lực rồi, nhưng Cố Thành Trung không có mặt tại hiện trường, bây giờ ông tới để gặp mặt trực tiếp, sau đó công bố trước báo chí.
Ban quản trị đã sớm có mặt, đợi mười phút sau, Cố Thành Trung mới đưa Hứa Trúc Linh chầm chậm đi tới.
Mọi người đợi lâu như vậy, vỗn dĩ họ đã hơi khó chịu rồi, không ngờ người đàn ông này còn dẫn theo một cô gái tới, mọi người càng khó chịu hơn.
Ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói họp sao có thể đưa người nhà tới được, đúng là trẻ con quá mà.
Lại có người nói mặc dù Hứa Trúc Linh là con gái nuôi nhà họ Ngôn những cũng là người nhà họ Hứa.
Cháu trai cưới con gái lớn, người chủ này lại đi cưới cháu gái, ra cái thể thống gì chứ? Tin này mà đồn ra ngoài, đúng là làm trò cười cho người khác mà.
Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này, mặt cô hơi tím lại.
Người ngoài không đứng về phía bọn họ cũng thôi đi, không ngờ người của tập đoàn Cổ Linh cũng không tán thành cho bọn cô nữa?
Vậy cô cố gắng lâu như vậy, tất cả những khổ cực cô bỏ ra không phải đều trở nên công cốc rồi hay sao?
Hứa Trúc Linh nắm chặt tay lại, mồ hôi chảy ròng ròng, mà Cố Thành Trung cũng nhíu mày, quay đầu cho cô một ánh mắt trấn an. Cô không biết Cổ Thành Trung đưa cô tới đây là vì cái gì, nhưng cô biết, anh làm như vậy chắc chắn là có chủ đích của mình.